"Bỏ qua một bên biết trước ảnh hưởng đến ta, suy xét từ khía cạnh hiện thực, vô luận chọn cái nào thì ta đều phải đi đánh cuộc một phen, lựa chọn khống chế Quỷ Huyết.”
Dương Gian trầm tư thật lâu, hắn cảm thấy chính mình không có sự lựa chọn khác, chỉ có thể đi tiếp trên con đường khống chế ác quỷ, muốn dừng lại cũng không thể, bởi vì kết quả dừng lại là chết.
Nhưng khống chế Quỷ Huyết có xác suất thất bại rất lớn, dù sao trong hình ảnh tiên tri dường như Dương Gian đã thất bại.
"Ta hiện tại còn sót lại thời gian một ngày rưỡi, chút thời gian này không đủ cho ta tìm phương án khác.”
Trong lòng Dương Gian muốn đi thử phương pháp khác, nhưng phát hiện thời gian của mình đã chẳng còn.
Chỉ có một ngày rưỡi, bản thân hắn đều không có tin tưởng có thể tìm được biện pháp giải quyết linh dị xe buýt công cộng thức tỉnh.
“Ăn thuốc đông y có thể kéo dài hai mươi ngày, dùng thời gian này đi tìm phương pháp khác thì sao?” Dương Gian không kiềm được nghĩ như vậy.
Dường như cách này càng ổn thỏa hơn.
Nhưng từ phương án giấy da người đưa ra thì ăn thuốc đông y rất rõ ràng là có tác dụng phụ, chờ hết hiệu quả thuốc thì có xác suất đại khái sẽ bị linh dị cắn ngược mãnh liệt hơn.
“Có lẽ nên đi hiệu thuốc kia hỏi một câu, xác định tình huống, dù sao tất cả điều này cũng chỉ là phỏng đoán của ta."
Mang theo ý tưởng như vậy, Dương Gian lấy lại tinh thần từ trong trầm tư.
Dương Gian cất giấy da người, chậm rãi đứng lên, mở Quỷ Nhãn nhìn về hướng phương xa.
Cùng với Quỷ Vực khuếch tán.
Giây sau, Dương Gian biến mất tại chỗ, lặng yên không một tiếng động rời khỏi thành phố Đại Xương.
Rất nhanh, Dương Gian theo dấu chân cũ đi vào một thành phố nhỏ không chút bắt mắt.
Trong trung tâm thành phố có một nội thành cũ, đang bị phá bỏ và dời đi nơi khác, hơn nữa công trình tiến triển với tốc độ rất nhanh, lần trước Dương Gian đến còn một đống nội thành, giờ chúng đều biến mất, chỉ để lại một mảnh phế tích, còn sót lại một con phố cổ vẫn cố chống đỡ.
Nhưng nhiều cửa hàng đã đóng, chỉ còn ít ỏi mấy tiệm mở cửa, nhưng xem bộ dạng năm nay phố cũ này sẽ hoàn toàn biến mất, đến lúc đó hiệu thuốc đông y ở đây cũng biến mất luôn.
Hiệu thuốc đông y đóng cửa thì thời đại dân quốc cũng tuyên cáo hoàn toàn kết thúc.
Nhưng hiện tại, hiệu thuốc đông y vẫn mở rộng cửa, Dương Gian nhìn vào trong, thấy một người phụ nữ ngồi sau quầy.
Người phụ nữ kia khoảng ba mươi tuổi, mặc đồ phong cách thập niên tám mươi, chín mươi, khác hẳn cách ăn mặc của người hiện đại, nhưng khi nàng ngồi trong hiệu thuốc đông y cũ kỹ này thì không đột ngột chút nào, giống như hoàn mỹ dung nhập nơi này.
Rất hiển nhiên, người phụ nữ này từ nhỏ đã ở trong hiệu thuốc đông y, sinh hoạt ở đây, hơn nữa rất ít đi ra ngoài.
Dương Gian biết nàng, đây là đồ đệ của ông già hiệu thuốc, dường như tên là . . . Tiểu Như.
Lúc Dương Gian đi vào hiệu thuốc, Tiểu Như ở sau quầy nghe thấy động tĩnh ngước đầu lên xem, lúc trông thấy hắn thì trong mắt lóe tia sáng kinh ngạc, dường như không ngờ rằng hắn sẽ lại đến nơi này.
Vẻ mặt Tiểu Như bình tĩnh nói:
"Ngươi đến số lần quá nhiều, nơi này không mấy hoan nghênh ngươi.”
Tiểu Như thay đổi thái độ với Dương Gian là từ sau khi nghe nói hắn xử lý Trương Tiện Quang.
"Ngươi chỉ là công nhân, không phải ông chủ." Dương Gian đồng dạng bình tĩnh đáp lại.
Ý tứ là nhắc nhở Tiểu Như nhận rõ thân phận và địa vị của chính mình, không cần bao biện làm thay.
Tiểu Như nhíu mày hỏi:
“Ngươi đến để làm gì? Lần trước sư phụ ta đã đã cho ngươi ba bao thuốc đông y, chắc ngươi sẽ không muốn lấy thêm nữa chứ?”
“Ta đến chỗ này là muốn hỏi chút chuyện, sư phụ ngươi ở đâu? Ta đến tìm ông ta.” Dương Gian nói.
"Sư phụ ta đã không tiếp khách." Tiểu Như đáp.
Dương Gian hỏi tiếp:
"Đây là ý của ngươi hay của sư phụ ngươi?”
Tiểu Như hỏi:
“Ngươi nói vậy là sao? Ngươi cảm thấy là ta cố ý không cho ngươi gặp sư phụ của ta sao? Sư phụ của ta đã rất lớn tuổi, trạng thái không được tốt, ông không còn nhiều thời gian tỉnh táo hoạt động, đa số thời gian trong trạng thái ngơ ngẩn, có khi đều sẽ làm ra một ít chuyện kỳ dị trái với lẽ thường.”
“Phỏng chừng sư phụ của ta sắp tới lúc đó rồi, hiện tại ông chưa muốn chết, không phải vì sợ chết mà là chưa nhìn thấy cái gọi là hy vọng xuất hiện, ông không cam lòng, cho nên luôn gắng gượng giữ lại một hơi thở này cố sống lâu hơn, muốn gặp hy vọng xuất hiện.”
“Nhưng thời đại này khiến ông quá thất vọng, đặc biệt là người ngự quỷ hàng đầu của giới linh dị thời này cơ hồ chết hết, điều này khiến sư phụ của ta bị đả kích nặng, ông đã ý thức được dù mình chết cũng không thấy được hy vọng."
Nói xong, Tiểu Như lại nhìn chằm chằm Dương Gian xem: "Sư phụ nói, ngươi là người dẫn đầu của thời đại này, nhưng ta thì thấy thời đại này đã hoàn toàn không còn hy vọng, ngươi cũng sẽ không trở thành hy vọng đó, cho nên ta không có gì để nói với đám người sắp chết kéo dài hơi tàn các ngươi.”
Dương Gian sắc mặt âm u nói:
“Nhóm người chúng ta liều mạng sống đối kháng linh dị, kết quả bị ngươi hạ thấp đến mức này? Ngươi núp bóng thế hệ trước che chở có tư cách gì chỉ trỏ chúng ta?”
Trong khi nói chuyện thì Dương Gian vươn tay chộp, một cây thương dài màu đỏ trống rỗng xuất hiện cắm phập xuống đất.
Sức mạnh to lớn chấn vỡ gạch, linh dị đáng sợ tiết ra lay động toàn bộ hiệu thuốc, khiến hiệu thuốc cũ kỹ rung bần bật giống như tùy thời sẽ sập.
Con ngươi Tiểu Như đột nhiên rút lại.
Nàng nhìn nóc nhà rung rinh, bỗng chốc kinh ngạc.
Sức mạnh linh dị đáng sợ gửi trong hiệu thuốc này, không phải dựa vào sức lực lớn là có thể lay động nó, phải có sức mạnh linh dị ngang bằng mới làm được.
Nói cách khác hiện tại Dương Gian đã có thể phá hủy hiệu thuốc đông y.