Trong lúc hai người nói chuyện không hợp, giương cung bạt kiếm thì một tiếng ho khan yếu ớt vang lên từ phía sau hiệu thuốc.
“Khụ khụ, Tiểu Như, cho hắn vào đi. Lão già này còn chưa yếu ớt đến mức đó, bị chút suy sụp sẽ không tắt thở, hơn nữa ta cũng muốn trò chuyện một buổi với hắn.”
m thanh kia là ông chủ hiệu thuốc, cũng là ông già thời dân quốc.
Tiểu Như lập tức quan tâm nói:
“Nhưng mà sư phụ, sức khỏe của sư phụ đã tệ lắm rồi, sư phụ nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Giọng nói già nua kia tiếp tục vọng ra:
“Chờ ta chết rồi tự nhiên sẽ nằm trong quan tài nghỉ khỏe, không thiếu chút thời gian này.”
Tiểu Như quay sang nhìn Dương Gian, nói:
"Nếu sư phụ muốn gặp ngươi, ta sẽ không ngăn trở, đi theo ta.”
“Nể mặt sư phụ của ngươi, ta cho phép ngươi trẻ tuổi vô tri, nhưng chỉ có lúc này.”
Ánh mắt của Dương Gian lạnh như băng nhìn chằm chằm nàng, nếu không phải ông chủ hiệu thuốc còn sống, hắn nợ ông ta một phần tình thì bằng vào những lời Tiểu Như đã nói đủ để hắn giết nàng.
Tiểu Như không đáp lại, đi ra sau hiệu thuốc.
Dương Gian vào phía sau hiệu thuốc.
Nơi này hơi mờ tối, hai bên trái phải đốt một dãy đèn, cạnh đèn đặt chiếc lư hương, bên trong tỏa mùi đàn nồng nặc.
Trong giới linh dị, có nhiều lúc mùi đàn dùng để che đậy mùi xác thối, bởi vậy nơi xuất hiện của rất nhiều người ngự quỷ và nơi họ ở đều thích đốt mùi đàn át đi mùi xác thối.
Nhà sau hiệu thuốc bắt mắt nhất là một cỗ quan tài đặt ở chính giữa.
Quan tài không phải màu đỏ, mà là màu đen.
Mắt Dương Gian lóe tia sáng:
“Quan tài đen?”
Quan tài màu đen đại biểu cho hung, cũng đại biểu cho bên trong bắt nhốt ác quỷ đáng sợ.
Ông chủ hiệu thuốc đông y này muốn dùng quan tài đen chôn chính mình?
Điều này nghĩa là sau khi ông chết sẽ hóa thành một con ác quỷ siêu hung.
Dương Gian thầm nghĩ:
"Bởi vì nhất định phải sống sót, cho nên không dám tách rời ác quỷ của mình, bởi vậy sau khi chết thì ác quỷ thức tỉnh sẽ siêu khủng bố, đành phải dùng quan tài đen chôn bản thân?”
Bên cạnh quan tài đen đặt một chiếc giường trúc.
Giường trúc rất lạnh, nhưng ông già nằm trên giường trúc thì thân thể càng lạnh hơn, thậm chí tỏa mùi hôi nồng nặc.
Giống như thân thể đã mục nát.
Thân hình ông già vừa khô gầy vừa dài, mặc chiếc áo dài sẫm màu, mặt hóp vào, sắc mặt vàng đen, hai hốc mắt hõm sâu, nhìn thoáng qua trông rợn người khủng bố, giống như một bộ thây khô vậy.
Rất khó tưởng tượng, ông già có thân hình như vậy mà vẫn còn thở, chưa chết.
"Sư phụ, Dương Gian đến, con đi nấu thuốc.” Tiểu Như báo một tiếng, tìm lý do rời đi.
“Khụ khụ.”
Thân hình khô gầy khẽ động, ông già giãy giụa muốn ngồi dậy.
Nhưng thử mấy lần, cuối cùng lại chỉ có thể vô lực nằm xuống.
Không phải ông già đến mức không thể nhúc nhích, mà là không dám hành động dựa vào sức mạnh linh dị trong người, bởi vì làm như vậy sẽ chỉ rút ngắn thời gian ông tồn tại trên đời.
"Khiến ngươi chê cười, lão già đã vô dụng rồi, muốn ngồi dậy cũng không làm được." Ông già này hơi quay đầu qua nhìn hướng Dương Gian, mắt của ông mù, chỉ có hai lỗ thủng với lớp da bao quanh.
“Muốn ngồi dậy thì ta dìu lên cho.” Dương Gian đi qua, vươn tay nâng ông già dậy.
Khiến Dương Gian cảm thấy sửng sốt là, ông già này rõ ràng đã khô gầy đến mức này nhưng thân thể rất nặng, giống như cục đá lạnh lẽo, không giống thân thể của người sống chút nào.
Khi ông già bị nâng lên, đột nhiên vươn tay ra chộp lấy cổ tay của Dương Gian.
Sức lực không lớn nhưng khiến người cánh tay nháy mắt mất đi tri giác, đồng thời Dương Gian toàn thân lạnh băng, giống như có linh dị đáng sợ đang điên cuồng xâm thực khắp người.
Dương Gian thay đổi sắc mặt:
“Hửm?”
Nhưng rất nhanh ông già này thả tay ra, cảm giác cực kỳ khó chịu kia biến mất ngay.
“Vừa rồi ta kiểm tra thân thể của ngươi, không ngờ rằng ngươi tuổi còn trẻ, thân thể yếu còn hơn lão già này, khụ khụ, lần trước đưa thuốc cho ngươi cũng không chịu ăn.” Trong ngữ khí của ông già mắt mù lộ ra chút yếu ớt miệng cọp gan thỏ.
“Bộ dạng của ngươi như vậy e rằng không sống qua hai ngày nổi.”
Dương Gian nói: "Ta biết, ta khống chế xe buýt quỷ, sức mạnh linh dị cấp độ đó khó điều khiển, ta sắp chết vào ác quỷ thức tỉnh, dù ăn thuốc đông y mà ngươi đưa thì tối đa chỉ kéo dài hai mươi ngày tuổi thọ, nhưng thuốc của ngươi chắc có tác dụng phụ đúng không?”
“Trong thế giới giới linh dị mọi thứ đều có giá đắt, thuốc của ta chỉ làm kéo dài thời gian ác quỷ thức tỉnh chứ không phải giải quyết, chờ hiệu quả thuốc qua đi, linh dị thức tỉnh sẽ càng mãnh liệt hơn trước kia, cho nên ngươi ăn vào nhất định phải tìm đủ mọi cách giải quyết vấn đề ác quỷ thức tỉnh của bản thân.” Ông già mắt mù chậm rãi mở miệng nói.
"Quả nhiên như thế, điểm này giống hệt như phỏng chừng của ta.” Dương Gian gật đầu.
Ông già mắt mù hỏi: "Ngươi không lựa chọn uống thuốc, xem bộ dạng thì ngươi có ý tưởng khác?”