Người ngự quỷ bình thường nếu biết chính mình còn sót lại chưa đến hai ngày sống, tuyệt đối sẽ không chút do dự nuốt vào một bao thuốc đông y kéo dài mạng sống hai mươi ngày, căn bản sẽ không để ý chuyện sau đó.
Nhưng Dương Gian lại rất bình tĩnh, trong tình huống này hắn vẫn lựa chọn không ăn trung dược, dường như căn bản không quan tâm ngày mai mình có chết hay không.
Dương Gian nói:
"Uống thuốc, trị phần ngọn không trị tận gốc, vấn đề ác quỷ thức tỉnh của ta không phải một bao thuốc có thể giải quyết. Dù ăn thuốc mà ngươi cho ta thì vấn đề ác quỷ thức tỉnh vẫn tồn tại, chỉ có nghĩ biện pháp tìm được cân bằng mới thì ta mới sống lâu hơn. Nếu ta không tìm ra biện pháp thì ta sẽ lựa chọn nằm vào quan tài.” Dương Gian nói.
"Ngươi đi tiệm quan tài ở thị trấn cổ Thái Bình rồi?” Ông già mắt mù hỏi.
Dương Gian nói:
“Mới trở về từ thị trấn cổ Thái Bình chưa được bao lâu, ta cướp tiệm quan tài, cướp khá nhiều quan tài.”
“Làm giỏi lắm, có thể cướp quan tài trong tiệm quan tài chứng minh ngươi đã có năng lực một mình đảm đương một phía, nhưng bấy nhiêu chưa đủ, thời đại này vẫn chưa có đồng đội xứng đôi với ngươi, ngươi không thể giống như chúng ta đã làm, tạm kết thúc thời đại ác quỷ thức tỉnh.”
Ông già mắt mù nhẹ lắc đầu, có chút tiếc nuối, lại có chút bất đắc dĩ.
Thương tiếc là thời đại này khó khăn lắm mới ra một nhân tài, kết quả phải đối mặt vấn đề khó khăn ác quỷ thức tỉnh, không vượt qua được ải này thì phải chết.
Bất đắc dĩ là, dù Dương Gian thật sự sống tiếp, hắn cũng chỉ có thể một mình đảm đương một phía, không cách nào khiêng lên gánh nặng thời đại này.
Dương Gian nói:
"Ta hiện tại cũng không quản thời đại này sẽ biến thành bộ dạng gì, ta cần suy xét chính mình có sống sót được không. Ta đến đây, đã hiểu được hiệu quả của thuốc đông y, vậy thì ta không thể nào lựa chọn ăn nó kéo dài sinh mệnh, ta sẽ dùng phương pháp khác.”
"Quá khó khăn, con quỷ trên xe buýt công cộng kia không phải loại đơn giản, đổi lại ở thời đại trước kia thì ta còn có thể trợ giúp ngươi chút ít, còn hiện tại thì ta bất lực." Ông già mắt mù nói.
Ông già biết rõ chiếc xe buýt công cộng kia, nên mới càng hiểu tình cảnh của Dương Gian khó khăn biết bao.
Dương Gian nói:
"Ta đến đây không phải tìm kiếm trợ giúp mà là tìm kiếm đáp án, phải hiểu rõ mọi thứ thì ta mới có thể đưa ra phán đoán chính xác được.”
“Xem bộ dạng của ngươi thì không định chui vào quan tài rồi.” Trên khuôn mặt già nua của ông già mắt mù lộ ra một chút nụ cười.
Dương Gian nói: "Ở trong quan tài kéo dài hơi tàn không khác gì đã chết, ta sẽ không vào quan tài.”
"Rất tốt, ta hiện tại có chút mong đợi ngươi có thể vượt qua ải này, lại lần nữa trưởng thành." Ông già mắt mù nói: "Nếu ngươi có thể sống tiếp hãy nhớ đến đây cho ta xem ngươi, chắc lúc ấy lão già này chưa chết được, nhưng cũng không sống bao lâu, đừng để ta chờ quá lâu.”
Dương Gian nói:
“Không thành vấn đề.”
Dương Gian không có lý do từ chối yêu cầu nhỏ này.
"Nếu ngươi còn có chuyện gì cần hiểu rõ thì ta có thể nói cho ngươi." Ông già mắt mù lúc này trở nên nhiệt tình, muốn cung cấp một ít trợ giúp cho Dương Gian.
"Không cần, ta có phương pháp của mình, hơn nữa ta cũng nên đi, ta không thể hao phí quá nhiều thời gian ở chỗ này." Dương Gian nói.
Ông già mắt mù nói:
“Hiểu mà, dù sao ngươi chỉ còn hai ngày, quả thực thời gian gấp gáp, người trẻ tuổi, đi làm việc đi, mong đợi lần sau lại gặp ngươi.”
Dương Gian gật đầu, chuẩn bị rời đi, tiếp đó đột nhiên nhớ đến sự tình gì, móc mớ tiền giấy xanh đỏ từ trong túi ra đặt lên bàn.
"Đây là một trăm đồng Tiền Quỷ, là ta hứa đưa cho chị Hồng. Ta đi chuyến này sống chết chưa biết, hy vọng ngươi có thể gửi số tiền này cho chị ấy.”
“Được, không có vấn đề." Ông già mắt mù nói.
Dương Gian thấy đã xong việc mới rời đi.
Hắn có thể nợ tiền của bất cứ ai, chỉ riêng mình chị Hồng là không thể nợ, không phải bởi vì hắn không dám đắc tội chị Hồng, mà vì một trăm đồng này là đổi lại xử lý mấy tổ chức Quốc Vương, tương đương với tổng bộ treo giải thưởng, hắn thân là đội trưởng chấp pháp tự nhiên là phải tuân thủ quy củ, không thể phá hư.
Nếu hôm nay chính mình ăn quỵt, như vậy tổng bộ không còn chút tín dụng, về sau xảy ra tình huống gì e rằng không thể mời giúp đỡ bên ngoài nữa.
"Sư phụ, hắn đi chưa?” Dương Gian rời đi một lúc sau thì Tiểu Như bưng một bát thuốc đen thui đi ra.
Ông già mắt mù chậm rãi nằm xuống giường trúc, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, khóe miệng nở nụ cười: "Đi rồi, hơn nữa hắn không sống lâu hơn hai ngày."
"Sư phụ rất hy vọng hắn chết?" Tiểu Như buông xuống thuốc, tò mò hỏi.
"Không, không, ta hy vọng hắn sống sót." Ông già mắt mù nói.
Tiểu Như hỏi:
“Vậy tại sao hôm nay sư phụ cười vui như thế?”
"Ngươi sai, sư phụ hôm nay vui vẻ là bởi vì Dương Gian không chọn ăn thuốc đông y kéo dài sinh mệnh, cũng không dùng thủ đoạn tiến vào trong quan tài sống tạm thì rõ ràng có giữ mạng. Hắn là người có quyết đoán lớn, nếu hắn có thể sống tiếp, có lẽ là tồn tại gần với biến số kia nhất ở thời đại này, ta nhìn thấy một tia hy vọng trên người của hắn.”
Ông già mắt mù vừa nói vừa nở nụ cười.
Tiểu Như nói:
“Hắn sẽ là biến số kia? Con thấy không giống lắm.”
Ông già mắt mù nói:
“Hắn tên Dương Gian đúng không? Tiểu Như, hãy nhớ kỹ cái tên này, thay sư phụ chú ý hắn nhiều vào.”
“Vâng thưa sư phụ.” Tuy Tiểu Như không quá xem trọng Dương Gian, nhưng sư phụ đã mở miệng thì nàng đành đồng ý.
Dương Gian ra hiệu thuốc đông y, trong lòng cũng làm ra quyết định.
Hắn không có lựa chọn khác, chỉ có thể đi thử khống chế Quỷ Huyết.
Dương Gian thầm nghĩ:
“Nhưng trước khi chính thức hành động ta cần làm chút chuẩn bị.”
Hắn không lập tức hành động, định sắp xếp hậu sự của mình trước, dù sao lần này có thể sẽ không về được nữa.
Dương Gian gọi một số điện thoại.
Rất nhanh có người bắt máy.
"Đội trưởng, ta là Lý Dương, có sắp xếp gì sao?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Lý Dương.
Dương Gian trực tiếp nói: "Nói ngắn gọn, ta lần này đối kháng thuyền u linh làm bản thân xảy ra vấn đề, sắp ác quỷ thức tỉnh, ta định khống chế Quỷ Huyết ở ngoại ô tìm cân bằng mới. Trong thời gian này các việc lớn nhỏ ở thành phố Đại Xương do ngươi phụ trách, ta để lại mười cỗ quan tài chỗ Vương San San, nếu vị đồng đội nào không chịu đựng nổi sắp ác quỷ thức tỉnh, ta cho phép ngươi sử dụng mười cỗ quan tài kia.”
Dương Gian lại nói cho Lý Dương biết tác dụng của hai loại quan tài màu đen, màu đỏ.
Lý Dương ở đầu dây bên kia kinh ngạc nói:
"Đội trưởng, ngươi . . .”
Ai cũng không ngờ rằng, khó khăn lắm mới chiến thắng tổ chức Quốc Vương, giải quyết sự kiện thuyền u linh, không ngờ thân là đội trưởng chấp pháp Dương Gian cũng cần đối mặt nguy hiểm ác quỷ thức tỉnh.
Dương Gian nói:
“Không cần lo cho ta, ác quỷ thức tỉnh là tình huống mỗi một vị người ngự quỷ đều sẽ gặp phải, nếu ta có thể sống tiếp thì sẽ quay về thành phố Đại Xương, nếu ta thời gian dài không trở về, các ngươi hãy coi như ta đã chết, con đường sau này dựa vào chính các ngươi.”
"Ta hiểu, đội trưởng, ta sẽ đợi ngươi trở về." Lý Dương trầm mặc một chút, ngữ khí trầm thấp đáp lại.
Nghe ra được lòng Lý Dương nặng trĩu.
Dương Gian lại bảo:
“Chờ ta đi rồi nếu có đội trưởng khác tìm ta thì hãy nói tình huống của ta cho đội trưởng khác, không cần che giấu, có lẽ bởi vì sự rời đi của ta mà các ngươi sẽ chịu đựng một ít áp lực, nhưng các ngươi nhất định phải thích ứng loại áp lực này.”
Dương Gian biết sau khi mình ác quỷ thức tỉnh mà vắng mặt thời gian dài thì thành phố Đại Xương sẽ có trục trặc.
Nhưng đó là không thể tránh khỏi.
Chỉ có như vậy mới khiến đồng đội khác lớn lên.
Lý Dương hỏi:
"Lần này đội trưởng rời đi đại khái mất bao lâu?”
Dương Gian nói: "Không xác định, ngươi hãy chuẩn bị cho điều tệ nhất.”
Lý Dương nói:
“Ta biết, nhưng ta tin tưởng đội trưởng nhất định có thể sống trở về."
"Hy vọng như vậy." Dương Gian nói xong cúp điện thoại.
Cuộc gọi đó là sắp xếp cuối cùng của hắn.
Việc riêng khác thì Dương Gian đã nhiều lần chuẩn bị xong, mỗi lần đều gần như giống nhau, không cần thiết lặp lại.
Sau đó Dương Gian quay về thành phố Đại Xương.
Lần này hắn đến đường cao tốc bị phong tỏa một khúc ở ngoại ô thành phố.
Dương Gian đứng trên đường cao tốc nhìn hướng gần đó, địa hình đỏ tươi đập vào mắt hắn.
Đó là máu Quỷ Huyết nhuộm, đã sản sinh ảnh hưởng cho hoàn cảnh xung quanh.
Chính giữa mảnh đất đỏ thắm đó có một chỗ ao máu sâu không thấy đáy.
Đây là nơi mà máy chiếu phim linh dị chiếu ra hình ảnh tiên tri, có thể sẽ là nơi Dương Gian vùi thây.
Tuy rằng ngày mai mới ác quỷ thức tỉnh, nhưng Dương Gian lại lựa chọn trước tiên một ngày đi đến nơi này.
Đối với hắn thì sớm hay muộn một ngày đều không có gì khác nhau, dù sao đã làm ra lựa chọn.
Dương Gian lướt qua rào chắn đường cao tốc, bước nhanh đi hướng nơi bị máu nhuộm đỏ.
Vừa đi tới trước, dưới chân của Dương Gian cũng xuất hiện một vũng nước.
Dương Gian tùy tay ném một số thứ linh tinh trên người xuống vũng nước, toàn thân chỉ để lại một cây thương dài màu đỏ, bao gồm móc treo con thỏ kỳ dị treo trên thương dài cũng bị hắn tháo ra ném vào Quỷ Hồ.
Hiện tại hắn đã không cần bất cứ thứ gì.