Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3452 - Chương 3209: Thu Thập Di Vật (2)

Chương 3209: Thu thập di vật (2) Chương 3209: Thu thập di vật (2)

“Hắn sẽ không nói, tuy thường ngày Trương Vĩ là không đáng tin cậy, nhưng vào lúc này thì còn có thể tin được.” Dương Gian nói.

Sau khi dặn dò xong, con chó hung dữ đã đưa Giang Diễm và Trương Lệ Cầm ra ngoài thế giới Quỷ Mộng.

Nhưng mà Dương Gian lại không có cách nào rời khỏi, hắn chỉ có thể tiếp tục một mình ở lại đây, tuy có chút vô vị, nhưng ít ra có thể xác định mình vẫn còn sống, chưa chết dưới sự thức tỉnh của ác quỷ, đây cũng là một kết quả không tệ.

“Bây giờ con chó hung dữ đã giá ngự tòa nhà ác mộng nên có thể không quan tâm đến khoảng cách mà cưỡng ép người khác vào trong giấc mộng, tuy hiện giờ ta vẫn còn tỉnh mịch trong Quỷ Huyết không cách nào tỉnh lại, nhưng vào lúc quan trọng thì vẫn còn có thể ra tay, có thể con chó hung dữ không thể nào đối phó được với ác quỷ, nhưng đối phó với người ngự quỷ thì không có vấn đề, nếu như ai đó trong thành phố Đại Xương thật sự xảy ra chuyện, thì ta tuyệt đối không ngại ra tay giải quyết họ.”

Trong lòng của Dương Gian suy nghĩ.

Nhưng mà người bên ngoài lại không biết được tình hình thực tế, họ chỉ là đang đoán Dương Gian có thật sự đã chết rồi không.

Vi để xác định vấn đề này, không ít người đã bắt đầu điều tra.

Vào tối đêm đó.

Trong thành phố Đại Xương, có một hình bóng kỳ lạ đã xuất hiện bên cạnh nơi Quỷ Huyết thức tỉnh.

Hình bóng này không quan tâm đến sự phong tỏa xung quanh, giống như xuất hiện trong không vậy, không có kinh động đến ai.

Dưới bóng tối, hình bóng này nhanh chóng đi về hướng huyết hồ.

Hình bóng này rất cẩn thận, nhưng khi hắn sắp đến gần huyết hồ thì đã lập tức ngừng chân, bởi vì dưới chân hắn có một đường thẳng được con người vẽ ra, đường vẽ này rất kỳ lạ, rõ ràng đã hơn ba tháng trôi qua nhưng vẫn rất rõ ràng, không bị nước mưa làm trôi đi, và cũng không bị chìm trong bùn đất.

“Lui.”

Hình như hình bóng này đã phát hiện ra nguy hiểm, đã lập tức lui ra.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Trong bóng tối, có một cây thương dài màu đỏ đã nhanh chóng bay ra ngoài với tốc độ nhanh tới không thể ngờ được, lập tức đã đâm xuyên qua cơ thể hình bóng đó.

Có một người bị đóng dưới mặt đất, lập tức đã không còn động tĩnh gì.

“Vũ khí của Dương Gian cho dù là không ai khống chế thì cũng có thể tấn công người khác? Đúng là nguy hiểm mà, cũng may là ta cho người giấy đi thăm dò trước, chứ không cẩn thận thì rất có thể bị đóng chết tại đây.” Giây phút tiếp theo, thân hình của Liễu Tam đã từ từ hiện ra ở phía xa đường cao tốc.

Hắn nhìn qua hướng của huyết hồ, cảm nhận được mọi việc mới xảy ra với người giấy.

Rất rõ ràng, đường này do con người vẽ ra là một lời cảnh cáo, bất kể người nào đến gần thì đều không chút lưu tình mà gánh chịu sự tấn công linh dị.

“Xảy ra tình hình này, ta hình như đã không còn lý do nào mà nghi ngờ Dương Gian đã chết rồi.” Liễu Tam ngẫm nghĩ rồi không có ở lại mà lập tức xoay người rời khỏi.

Hắn lo lắng mình còn ở lại đây, thì nói không chừng Duong Gian sẽ từ trong huyết hồ mà xông ra giải quyết mình.

Tuy hắn và Dương Gian là đồng nghiệp, nhưng hôm nay mình lại không chào hỏi gì mà lén lút tới thăm dò vậy thì quá mất lịch sự, nói nghiêm trọng hơn, hành vi này giống như đang muốn khiêu chiến vậy.

Liễu Tam đến rất nhanh và cũng rời khỏi rất nhanh.

Chỉ là ở nơi đó để lại một người giấy bị rách thì cũng có thể chứng minh hắn từng đến qua đây.

Nhưng mà tình hình này không chỉ một lần.

Vào ngày thứ hai, với thân phận là đội trưởng Hà Ngân Nhi cũng đã đến thành phố Đại Xương.

Nhưng mà nàng không đi đến vị trí huyết hồ ở ngoại ô, mà lại đến cao ốc Samton, trực tiếp đến kiếm người phụ trách Lý Dương.

“Lý Dương ta không phải đến tìm Dương Gian, mà cũng không phải đến thăm dò hắn còn sống không, ta đến để thu thập di vật, ngươi cũng biết linh dị của ta là chiêu hồn, cần đến vật trung gian là vật phẩm của người ngự quỷ từng sống, ta hy vọng ngươi có thể phối hợp với ta, cho ta một số phẩm thường ngày của Dương Gian, không cần mắc tiền, bình thường cũng được.”

Hà Ngân Nhi nhìn chằm Lý Dương, giọng nói lạnh lùng và lại kiên cường, hình như không cho Lý Dương từ chối.

“Đội trưởng vẫn chưa chết, ngươi chưa thể dùng được.” Lý Dương nhíu mày nói.

“Chỉ là dự phòng.” Hà Ngân Nhi nói: “Không chỉ là đồ của Dương Gian, những đội trưởng khác, và cùng với những người ngự quỷ xuất sắc ta cũng phải thu thập, đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả đồ dùng hằng ngày của ngươi, dù gì sự việc linh dị xảy ra quá nhiều, ta cần phải dành lại một ít, cố gắng để lại sức mạnh linh dị của người ngự quỷ ở thời đại này.”

Lý Dương suy nghĩ một lúc.

Yêu cầu này của Hà Ngân Nhi đích thật là không quá đáng gì, dù gì các đồ vật hằng ngày cũng không có giá trị gì, chỉ cần rơi vào tay của người chiêu hồn thì mới phát huy được tác dụng to lớn.

Ngươi là đội trưởng, và ta chỉ là một ứng viên, ngươi đưa ra đề nghị thì ta không có lý do gì để từ chối, được rồi, việc này ta đồng ý với ngươi, ngươi ở thành phố Đại Xương đợi ta một ngày, ta đi chuẩn bị.” Sau đó Lý Dương nói.

Hắn không có lý do gì mà vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với một đội trưởng.

“Được, ta đợi ngươi.” Hà Ngân Nhi gật đầu: “Nhưng ta cũng không để ngươi làm không, sau này có chuyện gì thì hãy gọi cho ta, trong lúc Dương Gian không có ở đây ta sẽ quan tâm đến thành phố Đại Xương.”

“Vậy thì cám ơn.” Lý Dương không có từ chối ý tốt của Hà Ngân Nhi.

“Ngày mai vào giờ này ta sẽ đến kiếm ngươi.” Hà Ngân Nhi nói xong cũng không ở lại lâu mà đã lập tức rời khỏi.

Lý Dương sau khi tiễn Hà Ngân Nhi xong đã thở nhẹ nhàng.

Tuy thời gian nói chuyện với Hà Ngân Nhi rất ngắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Hà Ngân Nhi, và cũng không có đặt mình vào vị trí bình đẳng.

Quả nhiên, bản thân mình cần phải tiếp tục trưởng thành mới được.

Bình Luận (0)
Comment