“Không, không thể nào, ta biết ngươi có thay đổi ký ức của ta, nhưng ta từng kiểm tra qua, mỗi một lần đều không có vấn đề.” Hà Nguyệt Liên bất an lo lắng mà nói.
Dương Gian cười: “Ta mới là chủ nhân của chìa khóa đó, ngươi cảm thấy ta lại để lại lỗ hổng lớn vậy sao? Nếu như người khác hỏi ngươi một cộng một là bao nhiêu, thì đáp án của ngươi sẽ là hai, đương nhiên là không có vấn đề rồi, nhưng khi ta hỏi thì sẽ khác, trong lòng ngươi có lẽ đã sớm đoán được tai họa này, cho nên ngươi mới nôn nóng hy vọng nhìn thấy cái xác của ta, muốn ta chết, để có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của ta.”
“Nhưng sức mạnh linh dị nào đều có giá cả, ngươi dựa vào đâu mà nghĩ rằng một người bình thường lại có thể một bước lên trời, có được sức mạnh linh dị vượt qua mức các đội trưởng khác? Lại dựa vào đâu cảm thấy bản thân mình là một người đặc biệt, có được sự đào tạo tận tâm của ta? Và lại tại sao ngây thơ mà tưởng rằng bản thân mình có thể thoát khỏi được sự trói buộc này?”
“Đừng có xem thường đám đội trưởng chúng tôi từng bước bò dậy trong đám người chết, loại người chúng tôi một khi bất cẩn thì đã sớm chết rồi, có thể sống tới bây giờ là do cẩn thận.”
“Và cho dù ngươi có muốn thoát khỏi sự trói buộc của ta, thì ngươi sẽ đối mặt với Trương TIện Quang như thế nào? Hắn đang cầm lấy một cái vòng đứng một nơi khác đợi ngươi, nếu như ta thả dây ra, thì thứ đợi ngươi cũng chỉ là một sợi dây khác mà thôi.”
“Tự do? Mắc cười, người trong giới linh dị không một ai là tự do cả, huống hồ là ngươi.”
“Lời nói của Dương Gian, cũng giống như từng cây búa đập nát vẻ bề ngoài kiên cường của Hà Nguyệt Liên, còn lại chỉ là sự nhỏ bé và kinh hãi.
“Thì ra là vậy, ta hiểu rồi, trong cuộc họp lần trước đội trưởng ngươi lại đề nghị thả Trương Tiện Quang, là để đề phòng Hà Nguyệt Liên?” Lý Dương lúc này đã hiểu rõ.
“Chỉ là một loại kiềm chế cân bằng mà thôi, khi ta còn sống sẽ do ta trói buộc nàng, nếu như ta chết, thì nàng sẽ bị Trương Tiện Quang trói buộc, ít ra linh dị của Quỷ Họa sẽ không bị mất khống chế.” Dương Gian nói.
Đồng Thiến hỏi: “Lỡ như Trương Tiện Quang thật sự lần nữa thực hiện kế hoạch đào viên thì sao?”
“Cũng đã đến lúc này rồi, có lễ hắn thực hiện kế hoạch đào viên nhiều khi lại không phải là chuyện không tốt, ít ra hắn là người có lý niệm, và cũng rất nhẫn tâm đối với bản thân, biết được tính quan quan trọng của sự cân bằng, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không gây ra chuyện lớn gì, còn về sau này thì ta cũng không đoán được.” Dương Gian nói.
“Cho nên, từ đầu tới cuối ta chỉ là một con cờ mà thôi?” Hà Nguyệt Liên cười cảm thấy mình quá tội nghiệp.
“Nếu như ta không nói rõ tình trạng của ngươi, có thể cuộc sống của ngươi sẽ không đau khổ, ngược lại còn rất có ích, không phải sao?” Dương Gian hỏi ngược lại.
“Sự thật nhiều khi không quan trọng lắm, và cũng không phải ai cũng có tư cách trở thành một con cờ. Trên thực tế nếu ngươi an phận mà gia nhập và làm việc cho tổng bộ, vậy thì đường sau ta để lại trên người của ngươi sẽ mãi mãi không khởi động, ta cũng không muốn tùy tiện thay đổi suy nghĩ của người khác, một khi lỡ tay, vậy thì sẽ là một chuyện rất tệ hại.”
“Dù gì đối với linh dị ta đó giờ đều rất cẩn thận, từ đó giờ ta vẫn không ngây thơ mà nghĩ rằng hiện giờ như ngươi lại nằm trong phạm vi khống chế của ta, cho nên ta mới đồng ý cho ngươi tự lựa chọn, đương nhiên, ngươi mà không chọn, thì ta có thể sẽ chọn dùm ngươi, chỉ là đến lúc đó ngươi không còn được hối hận nữa.”
“Nói không chừng đến lúc đó ngươi sẽ trực tiếp bị một ý thức mới thay thế.”
Hà Nguyệt Liên lúc này ngồi đơ dưới đất, sắc mặt trầm tư, không biết nên làm như thế nào.
Bởi vì lời nói của Dương Gian vừa hiện thực lại vừa tàn nhẫn.
Nàng không có đường nào để phản kháng.
“Hôm nay nó hơi nhiều, và thời gian cũng không còn sớm, chút nữa ta còn phải dẫn chó đi chơi, cho nên không có việc gì ta sẽ tiễn các ngươi rời khỏi thế giới Quỷ Mộng.”
Dương Gian nói xong lại hỏi: “Nhưng trước khi đi ta cũng phải hỏi ngươi một câu, Hà Nguyệt Liên, một cộng một là bao nhiêu.”
Cả người của Hà Nguyệt Liên run rẩy, sau đó lộ ra gương mặt đau khổ và dằn vặt.
Câu hỏi này không nghi ngờ gì là bắt nàng phải đưa ra lựa chọn.
Sau khi hiểu được ký ức của mình bị thay đổi, Hà Nguyệt Liên đương nhiên biết được một cộng một là hai.
Nhưng đây có thể lựa chọn sao?
Nếu như muốn tự do, vậy thì hôm nay bản thân mình nhất định sẽ chết ở đây, hoặc có lẽ sẽ giống như Dương Gian nói, bản thân mình sẽ bị một ý thức mới thay thế, trở thành một Hà Nguyệt Liên luôn luôn nghe lời.
Chết trong tỉnh táo, hay sống trong mơ hồ, đúng thật là khiến người ta cảm thấy đau khổ.
Nhưng cuối cùng Hà Nguyệt Liên cũng phải đưa ra lựa chọn, nàng cắn răng cúi đầu mà trả lời: “Một cộng một là ba.”
“Lớn tiếng chút.” Dương Gian bình tĩnh nói.
“Một cộng một là ba, mãi mãi cũng là ba.” Đầu của Hà Nguyệt Liên cúi càng thấp, nhìn giống như đang quỳ trước mặt Dương Gian.
“Rất tốt, hãy nhớ những gì hôm nay ngươi nói.” Dương Gian nói.
Lý Dương nhìn thấy cảnh này, trong lòng đã hiểu được, Hà Nguyệt Liên này đã bị đội trưởng thuần phục.
Bởi vì từ đầu tới cuối, đội trưởng không hề sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì, chỉ là nói vài câu, thậm chí Hà Nguyệt Liên không hề nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của đội trưởng.
Nàng là sợ hãi đội trưởng từ trong tận đáy lòng.