Nếu như Quỷ Huyết chỉ như trên hồ sơ ghi vậy thì làm sao có thể giúp đội trưởng tìm kiếm thằng bằng linh dị được, chắc chắn sẽ có một mặt mà không ai biết được, và hiện tượng bây giờ có thể đã trình diện ra mặt mà không ai biết được.
Những xác chết trôi ra khỏi huyết hồ không bị chìm xuống mà nổi trên huyết hồ, chỉ một lúc sau, những xác chết đã lấp đầy vũng huyết hồ, nhưng huyết hồ vẫn còn lăn tăn, vẫn còn những xác chết không ngừng mà nổi lên, những xác chết mới đó chèn ép những xác chết trước đó.
Do đó có không ít xác chết bắt đầu được chèn ép ra khỏi huyết hồ, nhào lộn lăn vào bờ.
Các xác chết đầy máu me một khi thoát khỏi huyết hồ, máu trên đó cũng trôi đi rất nhanh, đến cuối cùng xác chết đã hồi phục hình dạng ban đầu.
Và khi đã không còn sự hạn chế của Quỷ Huyết, các xác chết vốn yên ắng lại bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh.
“Không hay rồi, các ác quỷ ngâm trong huyết hồ đang muốn thức tỉnh.” Lúc này sắc mặt của Lý Dương đột nhiên thay đổi.
“Để ta xử lý.” Hà Nguyệt Liên im lặng nãy giờ đã mở miệng nói.
“Ngươi?” Lý Dương đang chuẩn bị ra tay và lập tức nhìn qua nàng.
Hà Nguyệt Liên cũng không có nói nhiều, nàng biết bây giờ bản thân mình phải làm cái gì đó để chứng minh giá trị của mình, nếu thật sự không quan tâm, thì nói không chừng mình lại bị kéo vào trong thế giới trong Quỷ Mộng nữa.
Biết rõ điểm này nên nàng ra tay không hề do dự và cũng không có làm biếng.
Nhân lúc các xác chết trong huyết hồ chưa hoàn toàn thức tỉnh, Hà Nguyệt Liên dùng đến linh dị của Quỷ Hoạ, bắt nhốt toàn bộ xác chết vào trong thế giới Quỷ Hoạ, để tránh làm nguy hại đến thế giới hiện thực.
Rất nhanh.
Trong tay của Hà Nguyệt Liên lại có thêm một bức tranh sơn dầu.
Thế giới trong tranh sơn dầu là một vùng đất hoang dã, chính giữa vùng đất hoang dã này có một huyết hồ, bên cạnh huyết hồ có chất đầy các xác chết kỳ lạ.
Và trong thế giới hiện thực, huyết hồ vẫn còn, nhưng các xác chết bên cạnh đã mất đi không ít.
Hà Nguyệt Liên lợi dụng linh dị nên có thể dễ dàng tạo ra một bức tranh sơn dầu, và một bức tranh sơn dầu là một thế giới linh dị, và mỗi một bức tranh sơn dầu đều liên kết với nhau, cuối cùng sẽ tạo thành một không gian linh dị lớn tới không thể nào tưởng tượng được, và trong không gian linh dị này thậm có còn có người sống sinh hoạt trong đó.
Nhưng mà một khi bước vào trong thế giới tranh sơn dầu thì cũng có nghĩa là phải chấp nhận sự chi phối của Hà Nguyệt Liên.
Sau khi dọn dẹp một mớ xác chết, trong huyết hồ vẫn còn có xác chết máu nổi lên.
Hà Nguyệt Liên liên tiếp dọn dẹp mười mấy lần, tranh sơn dầu tập hợp lại thành mười mấy bức, cuối cùng thì xác chết đã không còn nổi lên trong huyết hồ nữa.
“Không thể không nói, Hà Nguyệt Liên này đích thật là một đội trưởng sở hữu sức mạnh rất lớn của linh dị, nếu như chỉ dựa vào ta và Đồng Thiến thì khó mà xử lý đống xác chết máu này.” Trong lòng Lý Dương suy nghĩ.
Mọi người lại đợi thêm một chút.
Huyết hồ từ từ có xu thế yên ắng.
“Ta đã xử lý xong các việc còn lại, ta phải đi đây.” Hà Nguyệt Liên không còn nhìn thấy xác chết nổi lên, nàng đang chuẩn bị rời khỏi.
“Đợi chút, hình như còn có một cái xác chết.” Đột nhiên, ánh mắt của Đồng Thiến ngừng lại trên hình dáng của một người trong huyết hồ.
Với hình bóng âm u này hiện lên, và hình như đây cũng là cái xác chết cuối cùng nổi lên trong huyết hồ.
Hà Nguyệt Liên chuẩn bị ra tay thu dọn cái xác cuối cùng này nhưng sau đó nàng lại ngơ ngác.
Cái xác cuối cùng nổi lên không phải là ai khác, mà người đó là Dương Gian một người đàn ông khiến cho nàng phải khiếp sợ.
“Là cái xác của Dương Gian.” Đồng Thiến cũng nhận ra, trên mặt lộ ra thần sắc khó mà tin được.
“Cái xác của đội trưởng.” Lý Dương có chút kinh ngạc, đã bước lên một chút, nhưng do có sự uy hiếp của cây thương dài màu đỏ, nên hắn vẫn giữ khoảng cách tương đối an toàn.
Nhưng mà hắn không có nhìn nhầm.
Cái xác cuối cùng trong huyết hồ nổi lên thật sự là Dương Gian.
Nhưng vào lúc này, Dương Gian ở trong huyết hồ không có bất kỳ động tĩnh gì, cái xác cũng không có thối rữa, nhìn giống như vừa mới tắt thở, chỉ là lặng yên trôi nổi trên mặt nước.
Hà Nguyệt Liên đứng kế bên cạnh huyết hồ nhìn cái xác của Dương Gian lại chìm vào trong im lặng, không biết nên làm sao.
Sự im lặng này duy trì được một lúc.
Cuối cùng Lý Dương đã mở miệng ra nói:”Cái xác của đội trưởng không được động vào, hãy để tại đây đợi ngày đội trưởng tỉnh lại, Hà Nguyệt Liên, ngươi giờ có một nhiệm vụ mới, đó là ở đây canh chừng cái xác của đội trưởng, đến khi hắn tỉnh lại.”
Hà Nguyệt Liên từ từ xoay qua nhìn hắn.
“Ngươi không được từ chối, hiện giờ không biết có bao nhiêu người ngự quỷ đã biết đội trưởng đang ngâm trong huyết hồ, người nhắm đến đội trưởng cũng không ít, nếu như để đó không quan tâm, vậy thì nói không chừng cái xác sẽ bị cướp mất, một khi cái xác của đội trưởng rời khỏi huyết hồ, vậy thì quá trình đội trưởng giá ngự Quỷ Huyết sẽ bị gián đoạn, đến đúng đó ngươi cảm thấy có thể không liên quan đến ngươi sao?”
Ánh mắt của Lý Dương chớp nháy.
Hắn đương nhiên biết được ý đồ của Hà Nguyệt Liên, nhưng càng như thế thì càng nên để nàng canh giữ cái xác của đội trưởng.
Bởi vì chỉ có nàng mới có thể cản lại được những người có lòng dạ không tốt.
Và hiện giờ đội trưởng vẫn chưa chết, vẫn còn trong thế giới Quỷ Mộng, nói không chừng lúc này đang quan sát tình hình xung quanh, do đó cái xác của đội trưởng là một thứ trói buộc Hà Nguyệt Liên, một khi nàng dám làm loạn, vậy thì thứ đợi nàng sẽ là vào trong giấc mộng lần hai.
Đồng Thiến đứng bên cạnh cũng suy nghĩ một lúc, lập tức cũng hiểu được sự sắp xếp của Lý Dương.
Hà Nguyệt Liên lần nữa im lặng, nhưng lần im lặng này duy trì không có lâu, rất nhanh giọng nói đã được truyền ra từ tấm khăn che mặt:”Được, ta đồng ý.”
Nàng không còn sự lựa chọn, bởi vì nàng cảm thấy cái xác của Dương Gian như đang nhìn chằm vào mình.
Nàng nhất định phải làm tốt người canh xác này.
Chứ không e là sẽ không thể ra khỏi thành phố Đại Xương được.