Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3463 - Chương 3220: Đời Thứ Tư (2)

Chương 3220: Đời thứ tư (2) Chương 3220: Đời thứ tư (2)

“Cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi.” Trong đầu của Vương Sát Linh nhớ lại cả đời của mình, cuối cùng cũng không có gì cả, và đã tự cười nhạo bản thân mình, cuối cùng thì đã trút hơi thở cuối cùng.

Hắn chết rồi.

Từ đây về sau, trong giới linh dị đã không còn Vương gia đời thứ ba.

Sau khi Vương Sát Linh chết đi, cả người đã xảy ra sự thay đổi kỳ lạ và đáng sợ, da thịt của hắn đang nhanh chóng biến mất, giống như đang phong hoá vậy, nhưng một hình bóng trắng đen vẫn nằm trên giường, hình bóng này giống y chang với Vương Sát Linh, nhìn giống như linh hồn của hắn vậy.

Chỉ là linh hồn vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ này, nhìn giống như một con ác quỷ chìm trong giấc ngủ ngủ lại khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Lời nguyền của Vương gia đã có tác dụng.

Là vào lúc khi Vương Sinh Linh trở thành vong hồn chưa được một tiếng, thì ở một bên khác a Chân đang chìm trong hôn mê cũng từ từ tỉnh lại.

Sau khi a Chân tỉnh lại nhìn xung quanh lại không có người, và trên tay của nàng cũng được tiêm rất nhiều ống, đồng thời ở bên cạnh có một đứa bé sơ sinh gương mặt hồng hào đang nằm trên chiếc giường sơ sinh.

“Xem ra phẫu thuật đã hoàn thành, và rất thành công.”

A Chân nhìn đứa bé sơ sinh đã lộ ra một nụ cười, nàng cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng kết quả thuốc tê vẫn còn, khiến cho nàng không thể tự do hoạt động.

Nhưng rất nhanh a Chân lại phát hiện đầu giường của mình có đặt một chiếc hộp nhỏ.

Cái hộp rất đẹp, tinh xảo, nhìn giống như một phần quà.

“Đây là của Vương Sát Linh tặng cho ta sao?” Với suy nghĩ này a Chân đang cố gắng ngồi dậy mở cái hộp ra.

Trong đó có ba món đồ.

Một tờ giấy màu vàng, trên đó có ghi vài cái địa chỉ quan trọng.

Một xâu chìa khóa rất đặc biệt.

Và một tấm hình trắng đen lâu đời.

“Đây là địa chỉ của nhà an toàn, còn có chìa khoá.” A Chân lập tức nhận ra hai món đồ này.

Bởi vì Vương Sát Linh đã dẫn nàng đi qua nhà an toàn, nhưng mà chỉ đi có một lần, và địa chỉ ghi trên tờ giấy màu vàng là của nhà an toàn có đến năm cái, trong đó ba cái nhà an toàn ở thành phố Đại Đông, một cái là tầng hầm ở tòa nhà này, ngoài ra còn một cái nhà an toàn ở thành phố khác.

Năm cái nhà an toàn này không chỉ là nơi để a Chân sau này giữ mạng, đồng thời trong nhà an toàn có để lại một tài sản lớn, đủ để a Chân xài mấy đời.

Nhưng thứ mà thu hút a Chân nhất là món đồ cuối cùng.

Nhưng khi nàng vừa cầm tấm hình trắng đen lâu đời lên xem, thì lập tức có chút kinh ngạc.

Bối cảnh của tấm hình là một toà nhà cổ thời dân quốc, và trong nhà cổ thời dân quốc này ở phía trước có sáu người đứng đó, dãy cuối cùng nhất là hai người già da mặt nhăn nheo, chính giữa là cặp vợ chồng trung niên, phía trước nhất là Vương Sát Linh và bản thân mình.

Trong tấm hình a Chân là đặc biệt nhất, bởi vì cả tấm hình chỉ có vị trí của nàng là có màu sắc, và trong bức ảnh nàng đang ẵm một đứa bé sơ sinh, và gương mặt đứa bé đó giống y chang đứa bé đang nằm trên giường bên cạnh mình.

Đây là một tấm ảnh gia đình kỳ lạ.

“Ta nhớ ta chưa từng chụp hình qua như vậy với Vương Sát Linh.” A Chân nghĩ như vậy.

Và vào lúc này.

Đèn trong phòng bắt đầu chớp nháy chít chít, không khí xung quanh hình như đã trở nên lạnh lẽo.

Với ánh đèn chớp nháy, a Chân đột nhiên nhìn thấy có mấy hình bóng đang đi vô.

Nàng tức thời sợ hãi, nghi ngờ bản thân mình nhìn nhầm.

Sau đó khi a Chân quay đầu qua, và lần nữa nhìn sang giường sơ sinh, thì mắt nàng lập tức trợn to, có một nỗi sợ hãi hình như đã nhấn chìm cả người nàng.

Bên cạnh giường sơ sinh lại có năm hình bóng kỳ lạ đang đứng ở đó, hình bóng hư ảo, không chân thật, nhìn giống như bóng ma vậy, và cả người không có màu sắc, chỉ thể hiện trắng đen.

Sau khi đối chiếu mới có thể phát hiện, năm vong hồn này lại nhìn giống y chang tấm hình, và một trong những vong hồn này có một người gương mặt lại chính là Vương Sát Linh.

Tuy ánh mắt của năm vong hồn này đều trống trải, biểu cảm cứng đơ, vừa kỳ lạ lại vừa đáng sợ, nhưng lại không có làm hại đứa bé sơ sinh đang nằm đó, ngược lại như đang muốn bảo vệ đứa bé, đồng thời a Chân đứng bên cạnh cũng không có cảm nhận được sự tổn thương nào.

Bởi vì tấm hình gia đình trong tay của a Chân đã chứng minh, vong hồn và nàng là người một nhà.

Và vong hồn là sẽ không hại người nhà mình.

Nhưng dù là thế, a Chân vẫn không thể nào chấp nhận cảnh đáng sợ này.

“A!”

Trong phòng đen tối, vang vọng tiếng la hét sợ hãi của a Chân.

Nhưng sau tiếng la hét, là từng tiếng khóc vang lên của đứa bé sơ sinh.

Với sự xuất hiện tiếng khóc của đứa bé, năm vong hồn đáng sợ đã bắt đầu không an phận mà quanh quẩn trong biệt thự.

Từ này về sau.

Đây sẽ trở thành một ngôi nhà ma mới.

Bình Luận (0)
Comment