“Vương Sát Linh cũng chết rồi sao?”
Lúc này, trong phòng làm việc của tổng bộ, ngồi trước bàn làm việc đã không còn là Tào Diên Hoa, mà là Vương Quốc Cường.
Vương Quốc Cường mới ba mươi tuổi đang tuổi trẻ tài cao, cũng là lúc tràn đầy thể lực, nhưng cho dù là thế, sau khi ngồi trên vị trí đó, một chút sức lực cũng không đủ dùng, vì mỗi một việc đều khiến cho người khác đau hết cả đầu, chỉ có một điều hắn không thể không giống với Tào Diên Hoa là, mỗi ngày đều nhíu mày hút thuốc.
“Tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng, các đội trưởng trong tổng bộ đều lần lượt rút đi, lúc trước thiết lập hoạch đội trưởng đã bắt đầu mất hiệu lực, tuy là trước đó Hà Nguyệt Liên đã rút khỏi tổng bộ giờ đã quay trở về, nhưng mà giờ nàng chỉ ở lại thành phố Đại Xương, thật chất là không thực hiện nhiệm vụ, và ta cũng không thể ép buộc nàng thực hiện nhiệm vụ, chứ lỡ nàng không vui lại từ chức nữa.”
Vương Quốc Cường lại thở dài.
“Đối với cái chết của Vương Sát Linh cũng không bất ngờ gì, tình hình ba tháng trước của hắn đã rất tệ, đó là vết thương do lúc đối kháng với tổ chức quốc vương để lại, có thể chống cự đến bây giờ đã là một kỳ tích.”
“Nhưng mà theo đặc tính đặc biệt linh dị của Vương gia, Vương Sát Linh chết rồi, thì có nghĩa là đời thứ tư của Vương gia đã ra đời rồi.”
“Một đứa bé có thể điều khiển đến năm con ác quỷ, giờ trong giới linh dị là một sự tồn tại rất lợi hại, chỉ tiếc là đời thứ tư của Vương gia còn quá nhỏ, bây giờ vẫn chưa có tác dụng gì, hắn còn cần thời gian để trưởng thành.”
“Bây giờ sự việc linh dị bị mất khống chế cũng ngày càng nhiều, tình thế đã đi theo hướng sụp đổ, muốn xoay chuyển tình thế này chỉ có một cách duy nhất là Dương Gian tỉnh lại, sau đó với sức mạnh tuyệt đối mà tập hợp các đội trưởng còn lại, đồng thời tập toàn bộ sức mạnh trong giới linh dị, chỉ có như thế thì mới có thể ổn định tình thế.”
Vương Quốc Cường lần nữa chìm trong suy nghĩ, nhưng mà tức thời hắn lại cười đau khổ mà lắc đầu:”Cho dù là Dương Gian có thể làm được thì sao? Người ngự quỷ có lợi hại đến đâu thì cũng không tránh được sự ăn mòn của ác quỷ, sớm muộn gì cũng có ngày chết đi, giao đấu với tổ chức quốc vương chỉ là làm nhanh tiến độ mà thôi.”
“Tương lai, rốt cuộc thì sẽ đi về đâu?”
Hắn ngước nhìn trần nhà, hoàn toàn không nhìn thấy một tia hy vọng gì.
Đột nhiên.
Cửa phòng làm việc bị ai gõ lên.
“Vào đi.” Vương Quốc Cường hồi thần lại, hắn lập tức mở miệng nói.
Có một nhân viên bước vào:”Phó bộ trưởng, có tin quan trọng, Tào Diên Hoa, bệnh tình của Tào bộ trưởng lúc nãy trong bệnh viện đột nhiên trở nặng, cấp cứu vô dụng, đã qua đời trong bệnh viện.”
Vương Quốc Cường ngơ ngác một chút, sau đó bình tình nói:”Ta biết rồi, ngươi bận việc đi.”
Nhân viên gật đầu, sau đó đóng cửa rời khỏi.
“Tào bộ trưởng cũng đi rồi.” Vương Quốc Cường cười đau khổ.
Hắn hiểu rõ tình hình bệnh tình đột nhiên trở nặng của Tào Diên Hoa là có liên quan đến tin tức xấu truyền tới tấp, cho dù là người đang mang bệnh trên người nhưng hắn lúc nào cũng theo dõi tình hình thay đổi trước mắt, tình hình bây giờ đã thay đổi tệ như vậy, hắn thì làm sao có thể yên tâm mà điều trị bệnh chứ, trong tình hình vừa lo lắng và vừa tức giận thì bệnh trở nên xấu cũng rất bình thường.
Mấy ngày sau, Vương Quốc Cường tham gia đám tang của Tào Diên Hoa.
Bởi vì tính chất công việc đặc biệt của Tào Diên Hoa, nên đám tang của hắn rất đơn giản, và người tham gia cũng rất ít, chỉ có mấy đồng nghiệp lâu năm trong tổng bộ, và mấy người thân quan trọng của Tào Diên Hoa.
“Chú Vương, có thể nói chuyện riêng với chú không?” Trong đám tang, có một cậu thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi tìm đến Vương Quốc Cường, hắn là Tào Bân, là con trai của Tào Diên Hoa.
Tuy nhìn có vẻ rất là trẻ, nhưng Tào Bân có sự vững trọng hơn những người cùng trang lứa.
“Được.” Vương Quốc Cường gật đầu, trực giác nói hắn hay, Tào Bân kiếm mình chắc chắn có việc gì đó quan trọng cần cho mình hay.
Hai người đi tới một nơi tương đối vắng vẻ.
Lúc này Tào Bân mới nói nhỏ tiếng:”Chú Vương, sự việc này vốn là phải do cha của con nói chú hay, nhưng cha lại lo lắng không biết ngày nào rồi sẽ chết đi, nên đã chuẩn bị từ trước, đem việc quan trọng này nói cho con hay, lỡ có xảy ra chuyện gì thì sẽ do con nói lại với chú.”
“Ta hiểu rồi, bây giờ con có thể yên tâm nói cho ta hay rồi.” Vương Quốc Cường gật đầu, hiểu được sự cảnh giác của Tào Diên Hoa.
Dù gì đã đối phó với sự việc linh dị nhiều năm như vậy, nói không chừng sẽ có ngày nào đó đột nhiên chết đi, có một số tin tức quan trọng phải chuẩn bị truyền đạt trước.
“Trước khi cha mất, có để lại một câu nói, cha nói, Dương Gian rất quan trọng, đừng bao giờ quên Dương Gian.” Tào Bân nén giọng nói.
Vương Quốc Cường nhíu mày, có chút không hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Tào Bân nói:”Cha nói câu này là do giáo sư Vương nói với cha, và rất là quan trọng, cha muốn chú Vương nhớ lấy câu này, đồng thời nói lại với bộ trưởng đời tiếp theo, nếu sau này tổng bộ có giải tán, thì cũng phải nhớ lấy câu nói này.”