Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3465 - Chương 3222: Từ Đường Mới (2)

Chương 3222: Từ đường mới (2) Chương 3222: Từ đường mới (2)

“Được, ta hiểu rồi.” Vương Quốc Cường trận trọng gật đầu.

Rõ ràng, trong câu nói này đã tiết lộ tin tức quan trọng nào đó, tuy tin tức này hắn vẫn chưa cách nào giải đáp, nhưng câu nói này lại truyền từ những người quan trọng trong tổng bộ, thì nhất định là có lý do của nó.

Hai người chỉ trò chuyện trong vài phút ngắn ngủi, rất nhanh thì đã kết thúc.

Vương Quốc Cường đã rời đi trước khi tang lễ kết thúc, bởi vì hắn vẫn còn có công việc cần làm, có thể nghỉ phép mười phút đã là khó khăn lắm rồi.

Trong thành phố Đại Nguyên.

Đây là thị trấn cổ Thái Bình mới được xây lại.

Đã mấy tháng trôi qua, thị trấn cổ Thái Bình vốn trống trải giờ đã có rất nhiều người, đến từ mọi nơi trên cả nước.

Lý do tại sao lại đến thị trấn cổ hiện đại này là bởi vì chỉ còn lại một người gọi hồn Hà Ngân Nhi trong tổng bộ giữa hai thị trấn nhỏ trong đội.

Dương Gian tĩnh lặng, Liễu Tam mất tích, Lý Nhạc Bình bị người lãng quên, trong thời gian Hà Nguyệt Liên từ chức, thì Hà Ngân Nhi được xem là người ngự quỷ ổn định nhất.

Sau khi càng có nhiều người biết tới sự việc linh dị, vì tìm kiếm sự phù hộ nên họ chỉ có thể lựa chọn tới thành phố Đại Nguyên, càng tìm đủ trăm phương ngàn kế để vào trong thị trấn cổ Thái Bình.

Với tình hình đã tạo nên thị trấn cổ Thái Bình càng phồn vinh hơn.

Nhưng đối với việc như thế Hà Ngân Nhi lại không hề quan tâm.

Hiện giờ nàng đang ở một từ đường mới xây dựng.

Từ đường mới được xây dựng này lớn hơn nhiều so với ở từ đường cũ trong thị trấn cổ Thái Bình, và khu vực xung quanh từ đường là khu vực cấm, chỉ có một số ít người mới có tư cách ra vào nơi đây.

Hà Ngân Nhi ngồi trên cái ghế nhỏ trong từ đường, và kế bên nàng chất đầy một đống gỗ.

Hiện giờ nàng đang cầm một cây dao nhỏ, rất nghiêm túc và tỉ mỉ khắc lên miếng gỗ.

Không bao lâu, thì đã có một miếng gỗ được khắc xong.

Miếng gỗ đó đã trở thành một bài vị, trên đó có khắc ba chữ: Vương Sát Linh.

Sau khi bài vị đã được khắc xong, Hà Ngân Nhi lại lấy một miếng gỗ tiếp tục khắc.

Một bên khác của nàng, cả một đống bài vị đã được khắc xong, trên đó ghi rất rõ ràng tên của từng người ngự quỷ đã chết, Châu Đăng, Lâm Bắc, Tào Dương, Lục Chí Văn, thậm chí những người ngự quỷ đã chết từ trước cũng có, ví dụ: Khương Thượng Bạch, Phương Thế Minh.

Đương nhiên, trong đó cũng có bao gồm bài vị của, Dương Gian, Lý Dương, Huỳnh Tử Nhã.

Ở dưới mỗi một linh vị ta đều chuẩn bị một cái hộp, trong đó là di vật còn sống của họ, nếu đã xác định chết đi ta sẽ sơn màu vàng, còn chưa xác nhận thì ta tạm thời không sơn.

Ánh mắt của Hà Ngân Nhi chuyển động nhẹ, trong lòng đang có ý định như vậy.

Ta đoán không cần bao lâu nữa thì từ đường mới này sẽ để đầy mọi kiểu bài vị, đến lúc đó nàng sẽ sắp xếp người chuyên môn đến dọn dẹp.

Hồi thần lại.

Hà Ngân Nhi lại tiếp tục khắc bài vị, người trên linh vị có người nàng quen, cũng có người nàng không quen, nhưng không có nghi ngờ, người trên bài vị đều là các người ngự quỷ rất có thật lực trong giới linh dị.

Những người này đều đại diện cho một thời đại.

Chỉ là bây giờ, thời đại này bắt đầu hạ màn, Hà Ngân Nhi bắt đầu thực hiện chức trách của người gọi hồn, với tình hình không khó thu thập các di vật, nàng phải cố gắng bảo lưu sức mạnh ở thời đại này.

“Hà Ngân Nhi, có một kiện chuyển phát nhanh.” Đột nhiên, có một giọng nói vang lên, nhưng lại thấy một người đàn ông trạc tuổi học sinh bước vào từ đường, trên tay cầm một gói đồ.

“Là do ai gửi tới vậy?” Hà Ngân Nhi hỏi.

“Ngươi tự xem đi, ở bên đó ta có công việc.” Ông chủ Lưu bỏ kiện hàng xuống rồi chạy mất bóng.

Hà Ngân Nhi xem qua một cái, cái tên trên gói hàng khiến nàng cảm thấy ngờ vực.

‘Trương Tiện Quang? Sao hắn lại gửi đồ cho ta?” Hà Ngân Nhi có chút nghi ngờ nhưng vẫn hiếu kỳ mở kiện hàng ra.

Nhưng sau khi mở ra lại phát hiện trong gói hàng có rất nhiều đồ cổ lẻ tẻ, có cây kéo bị sét, có sườn xám bị bay màu, có cây viết bị hư, thuốc trong gói nhìn không giống đồ vật thời hiện đại, mà giống thời kỳ dân quốc.

“Thì ra là vậy.” Hà Ngân Nhi đã hiểu, Trương Tiện Quang tặng cho mình các di vật của thời kỳ dân quốc, thông qua đó, các di vật này sẽ có thể giúp nàng chiêu hồn ra các nhân vật vừa đáng sợ vừa mạnh của thời dân quốc.

Cứ tưởng là các di vật này sẽ không thể nào tìm ra được, không ngờ trong tay của Trương Tiện Quang lại có một phần.

Nàng không có từ chối phần quà này, mà rất thận trọng cất giữ, chuẩn bị thêm vài cái bài vị, sơn lên lớp sơn màu đỏ.

“Sau khi ta bố trí xong các linh vị này, thì việc xây dựng lại thị trấn cổ Thái Bình về cơ bản xem như đã hoàn thành, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì nhất định phải tìm cách chuyển nơi cũ đến đây.” Hà Ngân Nhi không hề quên mất sự tồn tại của con đường quỷ.

Không có con đường quỷ thì thị trấn cổ Thái Bình mới này vẫn chưa được hoàn thiện.

Cho dù con đường quỷ tiết lộ sự kỳ lạ và đáng sợ, nhưng lại là một phần không thể thiếu của thị trấn cổ Thái Bình.

Bình Luận (0)
Comment