Thời gian lại một tháng nữa trôi qua.
Thời gian Dương Gian chìm vào trong huyết hồ đã gần nửa năm trôi qua.
Thời gian này đối với người bình thường không phải dài, nhưng đối với trong giới linh dị thì thời gian nữa năm này hình như đủ để chôn vùi một thời đại, đừng nói Dương Gian nữa, ngày cả tổng bộ giờ cũng rất ít người nhắc tới, chỉ biết là còn có một bộ lạc đang cố gắng không ngừng để tìm cách giải quyết sự việc linh dị.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Hà Nguyệt Liên vẫn thực hiện chức trách của mình, nàng vẫn luôn canh giữ cái xác của Dương Gian trong huyết hồ.
Tuy là từ bữa đó trở về sau nàng đã không còn vào trong giấc mộng, và cũng không còn nhận được bất cứ tin gì liên quan đến Dương Gian, nhưng nàng vẫn không dám đi thăm dò thật ra thì Dương Gian rốt cuộc có chết không.
Bởi vì nàng không có vốn để thử sai, chỉ cần đi sai một bước, thì thứ chờ đợi nàng chỉ có cái chết.
“Có thể là hắn đã chết rồi.” Cách nghĩ này xuất hiện trong đầu Hà Nguyệt Liên không chỉ một lần.
Nhưng mỗi lần nàng cũng đã rất nhanh đánh bay cách nghĩ này.
Vào tối đêm nay.
Trong khu vực bị phong toả này lại có mấy người xông vào, họ không phải là người bình thường, mà là người ngự quỷ đời mới.
Vô trí đã cho họ dũng khí để xông vào đây.
“Chúng ta tới đây chỉ có một mục đích duy nhất, chỉ cần tìm ra đinh quan tài của Dương Gian để lại đây, chỉ cần có được đồ vật linh dị đó, vậy thì chúng có thể đối kháng với bất kỳ ác quỷ nào, đương nhiên cũng bao gồm những người ngự quỷ khác, nếu như thành công, thì chúng ta có thể kiếm được sự sống trong cái chết, tìm ra một con đường sinh tồn.”
Hắn tên Vương Trác, là người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, vừa trẻ tuổi lại vùng sung sức, một vụ tai nạn đã khiến hắn trở thành người ngự quỷ.
Chỉ là người ngự quỷ đời này sống không hề thoải mái.
Trong lúc đối mặt với ác quỷ thức tỉnh, lại phải không ngừng đối kháng với linh dị, tìm kiếm ác quỷ thích hợp để giá ngự từ đó kéo dài sự sống cho mình.
Nhưng mà đột nhiên trở thành người ngự quỷ đã không dễ dàng, nhưng vừa muốn thử giá ngự con quỷ thứ hai thì càng khó khăn vô cùng.
Nhưng mà khi đã đi con đường này thì không còn sự lựa chọn.
Cho nên vẫn còn có ba người đồng ý đi chung với Vương Trác tới thành phố Đại Xương này để liều một phen.
“Dương Gian đó chắc chắn đã chết rồi, hắn đã biến mất nữa năm nay, trong giới linh dị chưa từng nghe qua người chìm trong yên tĩnh nửa năm trời mà vẫn có thể tỉnh lại được, cho dù hắn từng là đội trường, cho nên bây giờ thứ cần lo lắng là, rốt cuộc ở đây có người canh giữ không.” Bên cạnh có một người ngự quỷ đi cùng nén giọng nói.
“Nghe đâu là có người canh giữ, nhưng tin tức này đã có từ lâu rồi, bây giờ người canh chừng rốt cuộc vẫn còn không thì chưa biết, trong giới linh dị có không ít người nhắm tới cục thịt heo màu mỡ này, chỉ là thiếu người đi trước thôi, cũng giống như người dám liều lĩnh thì sẽ có được nhiều hơn những kẻ không dám liều, hôm nay chúng ta là những người đi trước, một thì sẽ phát tài, còn không thì sẽ chết.”
“Chết? Ta thấy chưa chắc, nếu gặp người canh giữ thì đánh nhau thôi, bốn người chúng ta liên thủ, chưa chắc không thành công giải quyết người canh giữ, lấy đi di vật của Dương Gian đó, nếu biết rằng người phụ trách thành phố Đại Xương Lý Dương đã mất tích mấy hôm, bây giờ người phụ trách tên là Đồng Thiến, rõ ràng là người ngự quỷ đời trước đã không chịu được mà chết hết rồi, một khi mà Đồng Thiến đi khỏi thì sẽ không biết bao nhiêu người ngự quỷ xông đến thành phố Đại Xương này.” Một người đi chung cười lạnh lùng nói.
“Im lặng chút đi, trước mặt là đến huyết hồ rồi.” Vương Trác lúc này nén giọng nói.
Những người đi cùng lập tức giữ im lặng.
Lúc này hoàn cảnh xung quanh đã trở nên có chút kỳ lạ, mặt đất xung quanh lại bị cháy đen, nhìn giống như bị lửa đốt qua vậy.
Cho dù là đã nửa năm trôi qua, nhưng khi họ đi vào nơi này vẫn có cảm giác không khí có chút nóng bức, khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
“Mau nhìn xem, có cây thương dài dựng đứng bên đó có phải là vũ khí linh dị của Dương Gian đó không?” Đột nhiên, có một người chỉ về hướng ở không xa và nói.
Cây thương dài màu đỏ dựng đứng trong bùn đất, nhìn y như mới.
“Trong truyền thuyết nói là đinh quan tài của Dương Gian đã được khảm ở vị trí phía sau của cây thương dài, chỉ cần thuận lợi rút cây thương dài ra thì có thể lấy đi đinh quan tài trong bùn đất đó.” Vương Trác nhìn chằm vào cây thường dài màu đỏ đó.
Trong buổi tối, cây thương dài màu đỏ đó đặc biệt sang chói.
“Thời gian trôi qua lâu vậy, ta còn tưởng vũ khí linh di của Dương Gian đã bị Lý Dương người phụ trách thành phố Đại Xương lấy đi rồi chứ, lần này chúng ta tới có thể sẽ là công cóc, bây giờ xem ra ông trời vẫn còn rất chiếu cố chúng ta.” Có một người bên cạnh có chút hưng phấn.