Dương Gian vừa suy nghĩ vừa đi tới khu vực có linh dị gần nhất.
Mỗi lần hắn đi tới nơi nào đều sẽ quan sát sự thay đổi tại đó, và cũng tiện tay xử lý sự việc linh dị tại đó, để giảm bớt nguy hiểm cho người dân gần đó.
Càng tới gần khu vực bị phong tỏa thì người đi đường lại càng ít đi.
Cho đến khi Dương Gian nhìn thấy dây phong tỏa, và gần dây phong tỏa đó có bảo vệ tuần tra hai mươi bốn tiếng, để cản lại những người hiếu kỳ, và với những người lai lịch bất minh đột nhập vào khu vực phong tỏa.
Tuy hiệu quả như vậy không phải là rất lớn, nhưng ít ra cho ta biết được thành phố này là có người quản lý, không giống với thành phố Đại Sơn trước đó không ai quản lý.
Dương Gian không quan tâm đến dây cảnh giác gần bảo vệ, hắn đi trong Quỷ Vực, để tránh camera, và đã dễ dàng vào trong khu vực phong tỏa.
Linh dị ăn mòn khu này rất nghiêm trọng.
Các tòa nhà này rõ ràng xây dựng lên chưa được mấy năm mà giờ đã cũ kỹ, ngay cả con đường cũng toàn là vết nứt, và các con đường gần đó cũng mọc đầy cỏ dại, trên tường cũng đầy rêu.
Bước vào khu vực này cũng giống như đang bước vào một thành phố chết vậy.
“Bi ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, xem ra quỷ quanh quẩn ở đây không hề đơn giản, và sự việc linh dị này cũng đã vượt quá phạm vi xử lý của người phụ trách thành phố Đại Trường, nhưng mà quỷ lại không có rời khỏi khu vực này, xem ra đây không phải là loài quỷ thích đi lang thang.”
Dương Gian rất nhanh thì đã ngừng lại tại vị trí chính giữa khu vực.
Trên đường đi hắn chưa từng gặp quỷ, và cũng không có bị ác quỷ tấn công.
Nhưng đây cũng rất bình thường, nếu không có kích hoạt quy luật giết người của ác quỷ, vậy thì tỷ lệ bị quỷ nhắm trúng ở nơi đây thì sẽ tương đối thấp.
Dương Gian không có dùng Quỷ Nhãn để tìm kiếm, và cũng không có dùng đến linh dị của Quỷ Cầu Nguyện, mà bình tĩnh lấy một cây Nến Quỷ màu trắng sau đó đốt cháy để bên đường.
Cây nến màu trắng cháy lên, có thể dụ tất cả quỷ gần đó tới đây, Dương Gian chỉ cần đợi một chút là được.
Rất nhanh.
Xung quanh đã có động tĩnh
Có một âm thanh rất lớn đã vang lên, có thứ gì đó từ trên toà nhà gần đó rớt xuống.
“Đến rồi sao?” Dương Gian tìm kiếm theo âm thanh đó, nhìn thấy dưới đất có một cái xác đang nằm đó, cái xác rơi từ trên cao xuống lại không bị gì cả, mà đang vặn cái đầu, đôi mắt chết chóc đang nhìn chằm hắn.
Sau đó cái xác đó từ từ bò qua bên đây.
Mới bắt đầu tốc độ rất chậm, nhưng tiếp theo tốc độ càng ngày càng nhanh hơn, còn nhanh hơn cả tốc độ của người bình thường đang chạy.
“Ừm?”
Nhưng sau đó Dương Gian lại phát hiện ra gì, hắn ngước nhìn lên, sau đó đã lùi xuống vài bước.
Bùng!
Lại một âm thanh vang lên.
Cái xác thứ hai đã từ trên cao rớt xuống, xém chút thì đã đè lên người của Dương Gian.
Sau khi cái xác rớt xuống cũng không bị gì, mà lại vặn vẹo cơ thể, nhanh chóng tỉnh lại.
“Thì ra là vậy, trong sự việc linh dị này tồn tại đến hai con quỷ, không, không đúng, hai cái xác này có thể là chung một con quỷ, chỉ là sức mạnh linh dị của quỷ lại được ký gửi trên hai cái xác mà thôi.” Dương Gian nhìn qua hai bên thì lập tức hiểu ra.
Chả trách sự việc linh dị này lại không có cách giải quyết.
Nếu một người ngự quỷ bước vào đây thì sẽ nghĩ rằng chỉ phải đối phó với một con quỷ, nhưng khi thành công bắt nhốt được một cái xác thì, lại không ngờ sẽ bị một cái xác khác tấn công.
Một khi không cẩn thận thì thật sự sẽ chết trong đây.
Nhưng rất tiếc, hai cái xác này phải đối mặt với Dương Gian.
Đối với cái xác rớt ngay bên cạnh mình, Dương Gian đã đưa chân lên đá cho bay đi.
Vừa mới tỉnh lại, cái xác kỳ lạ đang chuẩn bị giết người thì đã bị Dương Gian đá một cái đã bay ra xa mấy mét, sau đó đã nằm im bất động trên mặt đất, đã triệt để chìm trong tĩnh mịch.
Một cái xác khác đã nhanh chóng bò qua đây và chuẩn bị tấn công Dương Gian, đồng thời cũng bị Dương Gian đạp ở dưới đất, sau đó cơ thể đã rùng mình một cái và cũng bất động.
Dương Gian đã rất dễ dàng mà giải quyết hai con ác quỷ đó, không một chút khó khăn.
Nhớ lại lúc trước, khi Dương Gian đối phó với ác quỷ đều rất cẩn thận, thận trọng, bây giờ đã trưởng thành tới mức này, quỷ nhìn thấy hắn cũng phải quay đầu bỏ chạy.
Cho dù Dương Gian có đứng bất động mặc cho ác quỷ tấn công, thì quỷ không những không giết được Dương Gian, mà ngược lại sẽ gặp phải linh dị phản tấn công của Dương Gian, trực tiếp chìm trong giấc ngủ sâu.
“Nếu như không phải do ta quá bận rộn, năng lực của một người có hạn, chứ không thì với thực lực hiện tại của ta thì thật sự có thể kết thúc thời kỳ linh dị này.” Dương Gian suy nghĩ.
Tiếc là đây cũng chỉ là suy nghĩ.
Cho dù hắn có làm việc không ngừng trong hai mươi bốn tiếng thì cũng không thể nào hết việc được.
Và khi làm việc quá sức sẽ chết nhanh hơn.
Dương Gian quăng hai cái xác này vào trong huyết hồ, sự việc linh dị trong khu vực phong tỏa này xem như đã được giải quyết, hắn không có ngừng lại mà đã đi tới khu vực bị phong tỏa tiếp theo.
Mười phút sau Dương Gian đã từ khu vực bị phong tỏa thứ hai bước ra, và chuẩn bị đi tới khu vực phong tỏa thứ ba.
Lại mười phút trôi qua.
Lúc Dương Gian từ trong khu vực phong tỏa thứ ba này bước ra, thì trước mắt đã bị một người cản đường lại.
“Ta còn tưởng tin tức của tổng bộ là giả, chỉ là muốn an ủi lòng người, nhưng không ngờ Dương Gian thật sự đã quay trở lại.” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nhưng sắc mặt khô khan, thân hình ốm yếu, nhìn giống khúc gỗ vậy đã lên tiếng nói.
Hắn là Vu Thành Chí, người phụ trách thành phố Đại Trường.