Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3481 - Chương 3238: Quay Về (2)

Chương 3238: Quay về (2) Chương 3238: Quay về (2)

Nếu như nói thời đại này mà còn tồn tại hy vọng, thì đó chắc chắn là Dương Gian, nhưng đến cuối cùng hắn cũng không có cách gì để chấm dứt thời đại này thì có lẽ sau này đúng là tiêu rồi.

“Trước khu Dương Gian còn chưa thành công, thì ta nhất định phải chống đến cùng, tuy là không giúp ích gì nhiều, nhưng ít ra với năng lực cho phép thì vẫn có thể quản lý tốt thành phố Đại Trường này, sau này có chết đi, thì ít ra cũng đã ra một chút sức lực.” Vu Thành Chí cầm gói thuốc bắc trong tay và suy nghĩ trong lòng.

Dương Gian đã ở lại thành phố Đại Trường một lúc, sau khi hắn giải quyết xong sự việc linh dị cuối cùng thì mới rời khỏi.

Sau chuyến đi này hắn đã hiểu rõ, trong một thời đại đang dần mất đi hy vọng, vẫn còn có người đang cố gắng chống đỡ, cống hiến một phần sức lực của mình, cản lại con sóng của thời đại linh dị này.

Với suy nghĩ này, Dương Gian lại đến một thành phố khác.

Một thành phố rất là quen thuộc, thành phố Đại Hán.

Quen thuộc là do bưu cục quỷ đang ở thành phố Đại Hán, và người phụ trách thành phố Đại Hán là Tôn Thụy, hiện vẫn đang sống trong bưu cục quỷ.

Nhưng mà bưu cục quỷ đã ngưng hoạt động, lúc trước khi Dương Gian đưa xong lá thứ cuối cùng thì bưu cục quỷ đã đổi tên thành chung cư Địa Ngục.

Khi tới thành phố Đại Hán, Dương Gian không có đi tới bưu cục quỷ trước, mà đã đi một vòng quanh thành phố.

Hắn phát hiện thành phố này không có xảy ra sự việc linh dị, nhưng trong thành phố lại có vẻ rất hiu quạnh, một chút sinh khí cũng không có, nhìn giống như từng bị ác quỷ tấn công vậy.

Cảnh tượng như vậy rất là kỳ lạ.

Theo lý mà nói thì một thành phố không có xảy ra sự việc linh dị thì sẽ có rất nhiều người sinh sống mới đúng, thậm chí sẽ phồn vinh hơn lúc trước, nhưng hiện thực và lý thuyết nó lại ngược nhau, Dương Gian có chút hiếu kỳ, hắn quyết định đi tới bưu cục quỷ xem sao, có lẽ Tôn Thụy ít nhiều thì cũng sẽ biết được chuyện gì, dù gì hắn vẫn ở trong bưu cục quỷ, tầm nhìn không có rời xa thành phố Đại Hán.

Rất nhanh Dương Gian đã đi tới một tòa nhà phong tỏa bị bỏ hoang.

Vào lúc hắn mở Quỷ Nhãn ra, thì với sự xâm nhập của Quỷ Vực, thì tòa nhà trước mặt đã biến mất, một tòa nhà năm tầng kỳ lạ đã hiện ra trước mắt.

Tòa nhà cổ thời dân quốc đã hiện ra trước mắt với cái bảng hiệu chớp nhoáng, trên đó ghi bốn chữ: chung cư Địa Ngục.

Sau khi Dương Gian giá ngự xe buýt quỷ thì có thể dễ dàng phá vỡ giới hạn giữa hiện thực và linh dị, hắn chỉ cần đi về phía trước vài bước thì đã đứng ngay trước mặt tòa nhà cổ dân quốc.

“Cũng giống như xưa, không có thay đổi.”

“Không, không đúng, có chút thay đổi.”

Sau đó ánh mắt của hắn ngưng tụ lại, thông qua cửa lớn hắn đã nhìn thấy bên trong tòa nhà lại tập hợp không ít người, những người này đều rất lạ mặt, và không giống người ngự quỷ, nhìn giống người bình thường hơn.

Khi Dương Gian vừa đẩy cửa ra, đại sảnh lầu một lúc này lập tức không ít ánh mắt nhìn qua hắn.

“Lại một người xui xẻo bước vào đây sao, xem ra đám người trước đó chắc cũng chết gần hết, chứ không thì cũng không chiêu mộ người mới nhanh vậy.” Có người nói.

“Chỗ này đúng là một giây cũng không muốn ở, cưỡng ép người bước vào sự việc linh dị để cầu sự sống, rốt cuộc là ai thất đức vậy đã tạo ra một nơi như thế.” Cũng có người oán trách.

“Này! Người mới, ngươi tên là gì?” Cũng có người nhìn Dương Gian mà gọi.

Dương Gian nhìn thấy cảnh này đã nhíu mày, chỉ cần nhìn sơ qua thì đại khái đã hiểu rõ, rốt cuộc bưu cục quỷ này đã xảy ra chuyện gì.

“Tôn Thụy muốn thiết lập quy tắc mới, chuẩn bị lần nữa vận hành chung cư Địa Ngục này sao?”

Đám người bình thường này ở đây là chứng cứ tốt nhất.

Dương Gian bất giác nhớ lại trước đây Tôn Thụy đã quyết tâm bước vào đây, lúc đó cho dù có mất mạng thì cũng phải đóng cửa bưu cục quỷ, cắt đứt sự tồn tại của tín sử.

Không ngờ mới nửa năm ngắn ngủi trôi qua, Tôn Thụy lại quay trở về con đường cũ.

Có chút trớ trêu, nhưng Dương Gian lại cảm thấy bất lực nhiều hơn.

Bởi vì thời đại này đang thiếu người trầm trọng, thiếu đi người ngự quỷ.

Không có người ngự quỷ đối kháng với linh dị, tương lai không còn hy vọng gì nữa, Tôn Thụy khởi động lại bưu cục quỷ chắc cũng là muốn đào tạo ra một lớp người ngự quỷ.

“Ê, người mới, ta đang nói chuyện với ngươi.” Có một người đàn ông nhíu mày bước qua cản đường của Dương Gian.

“Trương Kim Hồng, là người may mắn thoát chết trong hai sự việc linh dị, ở đây cũng được xem là tiền bối, người mới này bị nhắm trúng, thật không may mà.”

Trương Kim Hồng này có thể sống sót trong hai sự việc linh dị là do trong đội của hắn không bao giờ thiếu người mới làm bia đỡ đạn, nếu như không có người mới đi mạo hiểm thăm dò quy luật giết người của ác quỷ, thì hắn sớm đã chết rồi, lần này chắc cũng là muốn kéo người mới này phải trong đội để làm bia đỡ đạn.” Có người nói nhỏ thảo luận với nhau.

“Việc quá rõ ràng rồi, nhưng hắn có thể sống sót cũng không phải toàn bộ dựa vào người mới, bản thân hắn cũng có chút bản lĩnh, có được một số thủ đoạn đối phó với linh dị.”

Dương Gian bị cản đường tức thời phải dừng bước, một con Quỷ Nhãn mở ra, và đang chuyển động, sau đó rất kỳ lạ mà nhìn hắn: “Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”

Trương Kim Hồng nhìn thấy Quỷ Nhãn trên trán của Dương Gian sắc mặt lập tức đơ ra: “Người ngự quỷ sao?”

Những người khác cũng trợn to mắt lộ ra sắc mặt không thể nào ngờ được.

“Đùa gì thế, chỗ quỷ quái này lại lôi cả người ngự quỷ vào đây sao?”

Còn tưởng cừu vào miệng cọp, không ngờ lại là cọp vào đám cừu, nếu một người ngự quỷ tham gia nhiệm vụ sinh tồn, thì sẽ càng dễ dàng hoàn thành rồi.”

“Lần này Trương Kim Hồng xui xẻo rồi, người ngự quỷ này chắc không giận đến nỗi đánh chết hắn chứ.”

Lúc này, sắc mặt của Trương Kim Hồng trắng bệch, cả người cứng đờ và toát mồ hôi, làm gì dám dữ dằn như lúc nãy chứ.

Quỷ Nhãn của Dương Gian chuyển động, không quan tâm đến hắn, và la lên một tiếng: “Tôn Thụy, ra đây gặp một chút.”

Bình Luận (0)
Comment