Vừa mới dứt lời, lập tức có không ít người sắc mặt trở nên trắng bệch.
Nếu như thật sự dẫn một con quỷ vào đây, thi tất cả những người ở đây đều phải chết, bởi vì họ thật chất là không hề có năng lực hay thủ đoạn gì để đối kháng với ác quỷ.
Lưu Thắng Nghĩa lúc này đang thở hổn hển, cả người đổ đầy mồ hôi, thể lực của hắn đã đi tới cực hạn, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn, nhưng do dục vọng sinh tồn quá lớn và cái chết đang uy hiếp hắn, khiến cho hắn điên cuồng mà ép cơ thể mình, cho dù là bây giờ đang chảy máu bị thương hắn cũng không còn quan tâm.
“Gần tới rồi, ta, ta nhất định phải sống sót mà trở về chung cư, chỉ có như thế thì ta mới có thể tránh được sự sát hại của con ác quỷ đó.”
Con mắt của hắn càng ngày càng sáng, ngọn đèn màu đỏ ở trước mặt đó chính là chung cư, là hy vọng sống tiếp của hắn.
Nhưng mà con quỷ phía sau vẫn đang đuổi theo không ngừng.
Rõ ràng là do Lưu Thắng Nghĩa đã kích hoạt quy luật giết người của ác quỷ, chỉ là do sự đặc biệt của con đường linh dị này, mà khiến cho ác quỷ chậm một chút, không có cách nào mà đuổi kịp Lưu Thắng Nghĩa.
Nhưng mà với tình hình này thì cũng chỉ tồn tại trên con đường linh dị này mà thôi.
Một khi Lưu Thắng Nghĩa đi tới trước cửa bưu cục quỷ, vậy thì sẽ lập tức mất đi sự bảo vệ của con đường linh dị, nếu như lúc đó mà bước không kịp vào bưu cục quỷ thì hắn nhất định sẽ bị con quỷ đó giết chết
Nhưng mà hình bóng âm u đó vậy đuổi theo không rời.
Mặc cho Lưu Thắng Nghĩa có chạy về phía trước ra sao, nhưng cũng không có cách nào kéo dài khoảng cách với con ác quỷ.
“Hắn không thể sống được.” Dương Gian lúc này quan sát một lúc thì đã lập tức đưa ra kết luận.
Bởi vì với trạng thái của Lưu Thắng Nghĩa thật chất không cách nào trong vòng ba giây mà mở ra cánh cửa của bưu cục quỷ, và trong vòng ba giây thì ác quỷ cũng đã đi hết đoạn đường linh dị mà tới ngay cánh cửa bưu cục quỷ, sau đó trực tiếp giết chết hắn.
Trừ khi Tôn Thụy ra tay quấy nhiễu một chút.
“Nhanh, đóng cửa lại, đừng cho Lưu Thắng Nghĩa vào đây.” Nhưng vào lúc này, có người trong lầu một la lên: “Các ngươi đừng có nhìn ta, ta cũng không muốn làm thế, nếu như hắn dẫn quỷ vào đây thì tất cả chúng ta đều phải chết, ta cũng là muốn tốt cho mọi người.”
Vừa mới dứt lời, thì đã có không ít người đang muốn đóng cửa.
Nhưng khi nhìn thấy Dương Gian đứng ở trước cửa thì tất cả mọi người đều do dự.
Nhốt Lưu Thắng Nghĩa ở bên ngoài cũng không có gì, chết đi một người có kinh nghiệm sinh tồn phong phú cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, nhưng mà đắc tội với người ngự quỷ đó thì sau này bị tính sổ thì không có ai chịu được.
Trừ khi vào lúc này người ngự quỷ tên Dương Gian đó quay về, tạm thời tránh khỏi nguy hiểm lần này, chứ không sẽ không ai đi đóng cửa.
Nhưng mà vào lúc này Dương Gian đã hành động.
Hắn không làm như những người khác đã nghĩ mà quay về bưu cục quỷ, mà lại trực tiếp đi về hướng Lưu Thắng Nghĩa.
Lưu Thắng Nghĩa lúc này cũng nhìn thấy Dương Gian đang đi tới, nhưng mà hắn không có thời gian đi quan tâm đến người kỳ lạ này, hắn đang gồng mình, cắn răng tiếp tục chạy, không dám chần chừ, bởi vì chậm trễ quỷ sẽ đuổi kịp.
Hai người đi lướt qua nhau.
“Mỗi một người đều có quyền được sống tiếp, vận may của ngươi không tệ, hôm nay gặp được ta, nếu đã thế thì để ta giúp ngươi một tay.” Dương Gian mở miệng nói.
Lưu Thắng Nghĩa ngay cả muốn trả lời còn không có, hắn lúc này vừa chạy vừa té đã tới được trước cửa, sau đó giơ cánh tay đầy máu để mở cửa, và chuẩn bị bước vào bưu cục quỷ.
Và vào lúc này, ác quỷ đã tấn công.
Nhưng vào lúc ác quỷ đang chuẩn bị tấn công Lưu Thắng Nghĩa, thì vào lúc này Dương Gian đã cản lại.
Chỉ thấy Dương Gian giơ tay lên bắt lấy một cái.
Con ác quỷ đã khiến cho mọi người đều phải khiếp sợ, vậy mà vào lúc này đã bị hắn bóp chặt trong tay, sau đó con ác quỷ đó trực tiếp chìm trong tĩnh mịch, không còn động đậy.
Dương Gian bắt lấy ác quỷ, không có quay đầu mà từ từ bước đi, cuối cùng đã biến mất trong tầm nhìn của tất cả mọi người, và đã rời khỏi bưu cục quỷ.
Những người trong bưu cục quỷ đều đã nhìn thấy, tất cả mọi người đều trợn to mắt với sắc mặt kinh ngạc.
“Đây, đây làm sao mà được? Chỉ cần tùy tiện bắt lấy thì đã hạn chế được quỷ rồi sao? Hắn có phải là con người không?”
“Ta hình như đã nhìn thấy thượng đế.”
“Cái con lúc này đuổi giết theo Lưu Thắng Nghĩa là ác quỷ đúng không, không phải là diễn viên được mời tới chứ.”
Sự ra tay của Dương Gian đã làm điên đảo sự hiểu biết của họ.
Bởi vì họ hiểu rõ, có thể đi theo Lưu Thắng Nghĩa, đuổi giết theo con đường linh dị, thậm chí là tới được đây thì con quỷ đó rốt cuộc là đáng sợ thế nào.
Nhưng mà ác quỷ đáng sợ như vậy, khi ở trước mặt người ngự quỷ tên Dương Gian đó hình như đang bắt lấy một con gà quăng đi vậy.
“Đây tuyệt đối không phải là người ngự quỷ có thể làm được.” Cả người của Trương Kim Hồng lúc này đang bất giác mà run lên.
Người trong bức tranh từng nói, đối kháng với linh dị là cần sử dụng sức mạnh linh dị.
Nhưng mà người tên Dương đội lúc nãy, bắt lấy con quỷ mà giống như bắt muỗi vậy, thật chất là không có dùng tới sức mạnh linh dị.
“Không, hắn không phải là không có dùng sức mạnh linh dị, mà sức mạnh linh dị trên người hắn vô cùng đáng sợ, đã vượt qua ác quỷ rất là nhiều, cho nên chỉ cần ra tay nhẹ, thì ác quỷ đã không chống cự lại được, nhưng, nhưng người như vậy thật sự tồn tại sao? Không phải sớm đã chết dưới sự thức tỉnh của ác quỷ rồi sao?”
Trong lòng của Trương Kim Hồng càng nghĩ càng thấy sợ.
Cảnh lúc nãy của người đó để lại ám ảnh rất lớn.