“Sau nửa năm Dương Gian tĩnh mịch, sức mạnh linh dị của hắn càng đáng sợ hơn trước.”
Trong bưu cục quỷ, Tôn Thụy nhìn Dương Gian rời khỏi, đối với việc Dương Gian ra tay lúc nãy cũng cảm thấy hãi hùng, nên biết rằng nếu là Dương Gian của trước đây thì sẽ không trực tiếp đối mặt với ác quỷ, mà sẽ dùng đinh quan tài.
Nhưng mà bây giờ, bản thân hắn giống như một cây đinh quan tài hình người vậy, chỉ cần tùy tiện bắt lấy, thì ác quỷ đã tỉnh mịch.
Năng lực này được đặt tại thời đại này, thì đúng là sự may mắn cho thời này.
Và Dương Gian sau khi rời khỏi bưu cục quỷ đã đi tới một thành phố khác
Hắn vừa đi trải nghiệm, và cũng đang nghiên cứu, và cũng đang suy nghĩ.
Nhưng mà vào lúc này khi hắn đang trên đường của một thành phố lạ, thì vô tình Dương Gian đã đi ngang qua một tiệm thuốc bắc, và vào lúc này hắn đột nhiên nhớ ra gì, hắn lập tức dừng lại, sau đó ánh mắt nhìn qua một hướng khác.
“Xém chút quên mất, ta còn có một cuộc hẹn, mà đã nửa năm trôi qua cũng không biết ông chủ tiệm thuốc bắc đã chết chưa.” Trong lòng của Dương Gian lúc này suy nghĩ.
Đi xem sao, nếu như chết rồi thì xem như đi cúng vậy.”
Sau đó, Dương Gian lần nữa khởi hành, hắn không có đi về phía trước, mà đi về một hướng khác của thành phố, đồng thời cũng vừa đi vừa giải quyết các việc linh dị trong các thành phố đó.
Tuy có chút phiền phức, nhưng cũng không tốn nhiêu thời gian.
Khoảng giờ trưa, Dương Gian đã đi tới thành phố của ông chủ tiệm thuốc bắc.
Đây là một khu lâu năm nằm trong trung tâm thành phố.
Những chỗ trong khu lâu năm này đã số đã bị tháo rời, chỉ còn lại con đường lâu năm này là chưa được dời đi.
Và nhà thuốc bắc lại nằm trên con đường lâu năm đó.
Con đường này vốn là sẽ tháo rời, nhưng do phát sinh sự việc linh dị nên dẫn đến sự phát triển của thành phố này bị chậm lại.
Khu lâu năm trống trải, hầu như là không còn ai nữa, khu gần đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều rời khỏi, nhưng gần đó lại không thấy dây cảnh cáo, nhìn không giống như xảy ra sự việc linh dị.
Rất nhanh.
Dương Gian bước vào trong con đường lâu năm đó, chẳng mấy chốc thì hắn đã nhìn thấy tiệm thuốc bắc lâu năm lại quen thuộc.
Cũng giống như nửa năm trước, tiệm thuốc bắc không có thay đổi gì.
Chỉ là nhìn thấy cửa lớn của tiệm thuốc bắc có đặt bảng thông báo ghi là ngừng kinh doanh.
Xem ra, tiệm thuốc bắc dã ngừng kinh doanh được một thời gian dài, bởi vì phía dưới bảng thông báo có tích tự một lớp bụi.
Nhưng mà khi Quỷ Nhãn của Dương Gian nhìn qua, thì tiệm thuốc bắc này vẫn còn tồn tại sự quấy nhiễu của linh dị, chứ không có xuất hiện tình hình người đi thì sẽ bị trống trải.
“Có lẽ ông chủ tiệm thuốc bắc thật sự đã chết rồi, tuy thời gian nửa năm không phải dài, nhưng tình hình này với người già mà nói, thì cho dù là một tháng cũng rất khó mà vượt qua.” Trong lòng của Dương Gian suy đoán như vậy.
Vì muốn kiểm chứng suy nghĩ trong đầu, nên hắn đã đích thân đi xác nhận.
Dương Gian dừng trước cửa lớn tiệm thuốc bắc.
Hắn không có thói quen gõ cửa, cho nên trực tiếp tháo một miếng cửa lớn của tiệm thuốc bắc xuống.
Thông qua cánh cửa đó, có thể nhìn thấy bên trong tiệm thuốc bắc một màn u ám, một không khí lạnh lẽo toát lên, đồng thời trong tiệm thuốc bắc còn thoang thoảng mùi kỳ lạ, mùi này giống như được trộn với nhiều mùi với nhau mà thành, Dương Gian ngửi thấy được mùi xác chết thối rữa, mùi trầm hương và các loại mùi thuốc bắc.
Mùi không nồng nàn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dương Gian trực tiếp nghiêng người bước qua cánh cửa, bước vào trong tiệm thuốc bắc, hắn nhìn thấy sảnh trong tiệm thuốc bắc không có người, và theo trí nhớ của lúc trước mà đã bước vào phía sau tiệm thuốc bắc.
Rất nhanh.
Hắn đi tới nơi lần trước hẹn gặp với ông chủ tiệm thuốc bắc.
Chiếc giường tre vẫn còn đó, vài ngọn đèn dầu đang lắc ở gần đó.
Nhưng ông chủ tiệm thuốc bắc lại không có nằm trên giường tre đó, hắn không như đó giờ mà vẫn nằm đó, không biết đã đi đâu.
Dương Gian im lặng một hồi.
Phút tiếp theo.
Ánh sáng của những ngọn đèn dầu gần đó chuyển từ màu vàng sang màu xanh lá cây, sau đó bắt đầu bùng cháy dữ dội, bóng tối xung quanh bị xua tan, đồng thời, những ngọn Quỷ Hỏa màu xanh nhạt cũng cháy càng càng dữ dội hơn.
Nếu như ở đây không có người, vậy thì không cần thiết phải giữ lại tiệm thuốc bắc này.
Dương Gian định dùng Quỷ Họa để đốt cháy nơi này.
Không có sức mạnh linh dị để duy trì, tiệm thuốc bắc này sẽ không chống lại được sự ăn mòn của thời gian, rất nhanh sẽ bị gió thổi sụp xuống, cuối cùng sẽ trở thành một đống đổ nát.
Nhưng mà vào lúc hắn đang chuẩn bị làm vậy, thì có một người đột nhiên từ trong phòng bên cạnh bước ra.
“Dương Gian, ngươi muốn tháo gỡ nơi này sao?” Tiểu Như nhìn thấy Quỷ Hỏa đang cháy, nàng bị thu hút mà nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm Dương Gian.