“Ngươi vẫn còn ở lại đây chưa rời khỏi sao? Là do không thể hòa nhập với thời đại này sao? Ta chỉ là đang quét sạch nơi linh dị, để ngăn cản các tai họa ngầm, ông chủ tiệm thuốc bắc này nếu đã chết rồi, thì theo ta thì không cần thiết phải giữ lại, dấu vết của thời dân quốc cũng nên biến mất.” Dương Gian bình tỉnh xoay mặt qua nói.
Tiểu Như nói: “Nửa năm không gặp ngươi vẫn ngông cuồng như xưa, xem ra cái tật này đã ăn sâu vào trong xương cốt của ngươi rồi, nhưng mà lần này vẫn khiến ngươi phải thất vọng, sư phụ vẫn chưa chết, ngươi không cần gấp gáp mà tháo cửa tiệm.”
“Chưa chết sao?” Ánh mắt của Dương Gian chuyển động nhẹ: “Ta còn tưởng hắn đã chết rồi, hắn đâu rồi.”
“Ngươi đợi chút.” Tiểu Như nhìn Dương Gian một cái, sau đó xoay người trở về phòng.
Dương Gian im lặng chờ đợi.
Đợi được một lúc thì thấy Tiểu Như từ trong phòng bước ra, trong tay có bưng một cái hộp gỗ màu đỏ, trên hộp gỗ có dán nhiều nhãn dán, và trên mỗi một tờ nhãn dán đều là những hình vặn vẹo kỳ lạ, hình như mỗi một tờ nhãn dán đều có phong ấn một con ác quỷ.
Tiểu Như cẩn thận mà mở cái hộp màu đỏ ra.
Bên trong là một cái đầu nhăn nheo, gương mặt già dặn và gầy gò với những đốm xác chết.
Và cái đầu này chính là ông chủ tiệm thuốc bắc, ông lão bị mù đó.
“Sư phụ, Dương Gian đến rồi.” Tiểu Như nói nhỏ.
“Khự khự.”
Nàng vừa mới dứt lời, thì cái đầu trong hộp đột nhiên động dậy, da mặt đều là nếp nhăn đang co giật nhẹ, sau đó phát ra vài tiếng ho.
“Thì ra là vậy, vứt bỏ thân thể, chỉ để lại một cái đầu, chính là để giảm bớt sự ăn mòn của linh dị đối với bản thân, với phương pháp này có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng lại rất cực đoan, linh dị cân bằng rất quan trọng, chia cắt thân thể cũng chính là chủ động phá vỡ sự cân bằng này, mặc dù thời gian tồn tại có thể được kéo dài, nhưng sự ăn mòn của linh dị lại càng nghiêm trọng hơn trước, đây chỉ là cách giải khát bằng thuốc độc mà thôi.”
Dương Gian nhìn chằm cái đầu đó, rất nhanh đã hiểu được chuyện gì.
“Nhưng mà ngươi đã chọn phương pháp này, thì nhất định cũng là cực hạn, nên mới không thể không làm như vậy, cũng may là cái hộp của ngươi không tệ, hình như có thể phong ấn ý thức, chỉ cần đợi thời gian nào đó kêu ngươi dậy, nếu như là trước đây thì chắc chắn sẽ không làm được, dù gì ngươi cũng là người ngự quỷ xuất sắc thời dân quốc, không có đồ vật linh dị nào có thể phong ấn được ngươi, nhưng chỉ còn lại một cái đầu thì quá dễ dàng rồi.”
“Ngươi nói không hề sai.” Ông lão mủ mắt mở miệng nói ra một câu.
Đây cũng có nghĩa là ý thức của hắn vẫn còn tồn tại, chứ không có bị gì.
“Đáng sao? Chỉ còn một hơi thở.” Dương Gian nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu như ngươi không cam tâm thì có thể cho ta một món di vật, đợi sau khi thời đại linh dị kết thúc, ta sẽ cho ngươi chiêu hồn của đời này chiêu hồn ngươi lên, xem như ngươi chỉ ngủ một giấc.”
“Không tận mắt chứng kiện hy vọng đó, lão già ta có chết cũng không nhắm mắt được.” Ông lão mù thở dài: “Cách chiêu hồn không tệ, chỉ là ta sợ một khi nhắm mắt sau này sẽ không còn cơ hội tỉnh dậy.”
“Nhưng mà lần này có thể nhìn thấy người sống trở lại, thì cũng xem như nửa năm nay không có lãng phí.”
“Ít ra thì đời này cũng xuất hiện một nhân vật xuất sắc, cho dù là đời của chúng tôi có chết hết, thì tương lai cũng không phải là không có hy vọng, chỉ đáng tiếc là đường của ngươi đi tới đường cùng, thì cũng sẽ giống như chúng tôi vậy.”
Sự phán đoán của hắn vẫn rất độc đoán, cảm nhận được trạng thái của Dương Gian bây giờ.
Và ông lão mù cũng không thể không thừa nhận, Dương Gian bây giờ đã trưởng thành tới đẳng cấp của họ.
Nhưng thì sao chứ.
Dương Gian vẫn chưa trở thành sự tồn tại đặc biệt, cho nên hắn vẫn có chút thất vọng.
“Ta dường như đã có thể nhìn thấy tương lai của ngươi, tương lai của ngươi đa số cũng sẽ là đối kháng với thời kỳ linh dị này, sau đó cố gắng xoay chuyển tình thế, ổn định thế cuộc, cứu sống vô số ngươi, nhưng cuối cùng đã chết do lao lực quá sức, hoặc bị linh dị ăn mòn, hoặc là do tuổi thọ đã tận.” Ông lão mù tiếp tục nói: “Những thứ này, chúng tôi đều từng làm qua, ngươi chỉ là đi lại con đường của chúng tôi mà thôi.”
“Chẳng lẽ đường phía trước đã là đường cùng, thật sự không còn một chút hy vọng sao?”
Sau đó mắt hắn giật nhẹ, tuy là đôi mắt sớm đã không còn, nhưng hắn vẫn muốn mở ra để nhìn về tương lai xa xôi đó.
“Trong nửa năm nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là đối với vấn đề của ngươi cũng từng nghiên cứu qua.” Dương Gian mở miệng nói: “Lần này tới là muốn nhắc nhở ngươi một chút.”
“Ngươi có cách nghĩ gì thì cứ việc nói.” Ông lão mù có chút kỳ vọng.
Dương Gian nói: “Theo cá nhân ta, sự thay đổi mà ngươi nói thật chất là không cách nào thành hiện thực được, sức mạnh linh dị quá lớn, ý thức của người bình thường, và còn có tuổi thọ vô tận, thật chất ba điểm này sẽ không thể nào xuất hiện cùng lúc trên cùng một người được, nói đơn giản hơn, cả một đời của các ngươi đã theo đuổi sai phương hướng.”