Ông lão mù lúc này hiện rõ sự kích động, cách nghĩ mới của Dương Gian đã gợi ý cho hắn rất lớn, khiến hắn cảm thấy hy vọng sắp xuất hiện.
Nhưng những lời nói tiếp theo của Dương Gian như đổ nước lạnh lên người của hắn.
“Tồn tại của loại thứ tư có thật sự kết thúc được thời kỳ linh dị hay không, còn cần phải đi kiểm chứng, bởi vì đường này chưa ai đi qua, cho nên ta muốn cùng người thảo luận một chút, đồng thời cũng định theo con đường này mà cố gắng đi tiếp, lúc nãy ngươi nói đúng, con đường của ta đã đi tới đường cùng, tăng sức mạnh linh dị giờ đã không còn ý nghĩa, con đường theo đuổi sự mạnh mẽ của bản thân, có lẽ các nhân vật xuất sắc thời dân quốc các ngươi đã đi còn xa hơn ta.”
“Sự thay đổi có thể là hy vọng, ngươi đừng có do dự, hãy theo cách nghĩ của ngươi mà làm, thời đại này là thuộc về người, nếu ngay cả con đường này ngươi còn không đi được, vậy thì những người khác càng không thể nào, bởi vì hiện giờ trong giới linh dị không còn ai xuất sắc hơn ngươi.” Ông lão mù bình tĩnh nói.
Dương Gian nói: “Ngươi đừng thổi phồng ta như thế, ta có thể đứng trên vị trí cao nhất của thời đại này, cũng chỉ vì thời đại này quá tuyệt vọng mà thôi, người ngự quỷ xuất sắc của đời trước đều đã chết hết, đời tiếp theo cũng tổn thất nghiêm trọng, ta chỉ là một con cá lớn nên đã vượt qua được lưới, lần này có thể sống tiếp thật sự cũng do may mắn mà thôi.”
“Ngươi đừng đánh giá thấp bản thân mình, trong giới linh dị muốn trở thành người ngự quỷ xuất sắc thì ai cũng phải trải qua thập tử nhất sinh cả, nhớ lại lúc ta còn trẻ, không biết có bao nhiêu người mạnh hơn ta, cho dù lúc đó ông lão như ta đang ở đỉnh cao nhất nhưng cũng thấy không bằng họ, nhưng cuối cùng họ đều chết, chỉ có ông lão ta vẫn còn sống.”
“Cao thủ chết đi thì mãi mãi không được xem là cao thủ, sống tới cuối cùng thì mới là người mạnh nhất.” Ông lão mù lúc này có chút nhớ về quá khứ.
Dương Gian có vẻ đồng tính.
Khi quá đáng theo đuổi sức mạnh quá lớn cho bản thân thật ra là một sai lầm, bởi vi sức mạnh linh dị vô cùng nguy hiểm, hắn có thể trưởng thành tới bây giờ cũng phải trải qua nhiều lần sống chết, nhưng một khi đi sai một bước thì sẽ chết nhanh hơn, cho nên sống mới là quan trọng nhất.
Đây cũng giống như người giàu vậy, có tiền và cũng có mạng hưởng thụ, nhưng khi chết đi thì có tiền có nhiều cũng như không.
“Bây giờ ta còn việc khác cần phải làm, thời đại này quá suy yếu, không chịu được sự tàn phá của linh dị, ta nhất định phải củng cố thế cuộc, ít ra thì cũng phải làm được như các ngươi vậy, có thể ổn định mấy chục năm hòa bình, chỉ có như thế thì ta mới có thể toàn tâm toàn ý đi thử con đường mới.” Tiếp theo Dương Gian nói.
“Ta không kiến nghị ngươi làm thế, như thế sẽ hao tốn nhiều sinh lực của ngươi, có lẽ đến cuối cùng ngươi sẽ bỏ lỡ đáp án chính xác đó, ngươi nên lập tức đi làm việc của mình, còn đối với người của thời đại này, hãy để họ chịu khổ thêm, và so với việc kết thúc sự việc linh dị, thì hy sinh đời này cũng không là gì.” Ông lão mù lắc đầu nhẹ, thể hiện không tán thành.
Dương Gian nói: “Đây ta không làm được, cứ để linh dị hoành hành như vậy, thì không biết sẽ có bao nhiêu người chết, thời đại linh dị bây giờ chỉ là mới tới, ta còn kịp đi ngăn cản, nếu thật sự qua một hai năm, vậy thì mọi thứ thật sự là quá trễ, ta là tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh, dù gì người nhà, bạn bè của ta vẫn còn sống trong thế giới này.”
Ông già mù không có khuyên nữa, bởi vì người của tầng lớp này làm việc đều có cách nghĩ và đạo lý riêng của họ, không có dễ dàng thay đổi được.
Hắn lại nói: “Nếu như ngươi đã muốn kéo dài thêm mấy chục năm hòa bình, vậy thì ta giúp ngươi lần cuối, Tiểu Như, hãy lấy hộp thuốc của ta ra.”
“Hộp thuốc? Nhưng mà sư phụ, đó là thấy thứ quan trọng nhất của ngươi.” Tiểu Như rất ngạc nhiên.
“Không có gì quan trọng hơn hy vọng, đi lấy hộp thuốc ra.” Ông gì mù nói lần nữa.
Tiểu Như không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Nàng lần nữa trở về căn phòng lúc nãy, một lúc sau đã cầm ra một cái hộp gỗ vô cùng lâu năm, cái hộp không lớn, hình vuông, nhìn có vẻ bình thường.
Nhưng trong tầm nhìn của Dương Gian, thì cái hộp này lại tỏa ra không khí linh dị vô cùng nguy hiểm.
Rất rõ ràng đây là một đồ vật linh dị.
Hộp thuốc này tặng cho ngươi.” Ông già mù có chút cảm khái nói.
“Thứ này có tác dụng gì?” Dương Gian hỏi.
Ông già mù nói: “Ta nhớ lần trước có tặng ngươi ba bao thuốc bắc đúng không?”
“Không sai.” Dương Gian nói.
“Chẳng lẽ ngươi lại không hiếu kỳ muốn biết ba bao thuốc bắc đó từ đâu có sao?” Ông già mù hỏi.
Ánh mắt của Dương Gian nhìn qua hộp thuốc đó: “Thuốc bắc đó có thể kéo dài ác quỷ thức tỉnh, có nghĩa là bản thân bao thuốc là một loại linh dị, và thuốc bắc này không phải không có tác dụng phụ, sau khi uống thuốc bắc vào tuy là trong thời gian ngắn không còn lo lắng ác quỷ thức tỉnh, nhưng lần sau khi ác quỷ thức tỉnh sẽ càng mãnh liệt hơn, thứ tà ác như vậy, đa số cũng là đô vật linh dị.”
“Cho nên cội nguồn của thuốc bắc chính là cái hộp thuốc này?”