“Không sai, đây là đồ vật linh dị do ta tạo ra, cho nên tất cả thuốc bắc đều là đến từ nó, sinh mạng của ta sắp kết thúc rồi, sau này định là sẽ để lại cho đồ đệ của ta, dù gì cả đời ông già ta cũng không có dành dùm được gì, thứ này để lại cho Tiểu Như có thể bảo đảm cho nàng sau này sẽ có một chỗ đứng trong giới linh dị, bảo vệ được sự sống cho nàng.” Ông già mù nói.
Dương Gian nói: “Đồ đệ của người mà giữ thứ này, thì cũng giống như đứa con nít cầm vàng đi chợ vậy, chỉ càng hại chết nàng.”
Thứ có thể tạo ra thuốc áp chế ác quỷ thức tỉnh, là có thể biết được giá trị của hộp thuốc này lớn như thế nào, một khi tin tức truyền ra ngoài, vậy thì Tiểu Như này sẽ bị người ngự quỷ trong giới linh dị điên cuồng mà tấn công.
Với năng lực của nàng thì thật chất không thể khống chế những nguy hiểm trong đó.
Ông già mù cười miễn cưỡng: “Điều khiển hộp thuốc đúng là nguy hiểm, nhưng giá ngự ác quỷ cũng không phải là dễ.”
“Cũng đúng.” Dương Gian gật đầu, hiểu được dự định của ông già mù.
Hộp thuốc đối với Tiểu Như vừa là chiếu cố, cũng vừa là thử thách.
Có thể giữ được đồ vật linh dị này, thì nàng sẽ trở thành nữ bác sĩ duy nhất trong giới giới linh dị, có thể điều trị bệnh ác quỷ thức tỉnh.
Nhưng khi Tiểu Như đi theo còn đường người ngự quỷ, vậy thì nàng phải đối kháng với ác quỷ, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nếu so sánh như thế vậy thì còn đường đầu tiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dù gì phá gia chi tử đời thứ hai cũng tốt hơn là đời đầu nghèo lập nghiệp.
“Cho nên ngươi quyết định là tặng cho ta? Chứ không để lại cho đồ đệ ngươi?” Dương Gian hỏi lần nữa.
“Không sai.” Giọng nói của ông già mù rất kiên định.
Dương Gian nói: “Ta không phải là loại người đạo đức giả, nếu như ngươi thật sự tặng ta, thì ta cũng không từ chối, cho nên giờ ngươi thay đổi ý định vẫn còn kịp, dù gì đồ đề này của ngươi cũng đã chăm sóc ngươi một thời gian dài, đáng để ngươi giúp nàng lần cuối.”
Sắc mặt của Tiểu Như ở một bên thay đổi bất định, nàng nhìn qua Dương Gian và không ngờ là hắn đã nói những lời nói dùm mình.
“Không cần suy nghĩ nhiều, ta đã suy nghĩ rất rõ ràng.” Ông già mù nói lần nữa.
“Nếu đã như thế, vậy thì hộp thuốc này từ hôm này sẽ thuộc về ta, nếu đồ đã tặng xong, vậy thì sử dụng như thế nào, ta tin ngươi sẽ không giấu chứ.” Dương Gian nói.
Ông già mù tiếp tục nói: “Không cần phương pháp sử dụng, chỉ là trước khi hộp thuốc này bể, thì sẽ không xác định thời gian mà sản xuất ra thuốc đặc biệt.”
“Tiện lợi vậy sao? Có nguy hiểm không?” Dương Gian thấy ngờ vực.
Trong đồ vật linh dị lại còn có thứ tiện lợi vậy sao?
“Không có nguy hiểm, khuyết điểm duy nhất là thời hạn sử dụng, trong hộp thuốc có nhốt ác quỷ, không chỉ một con, và vô cùng hung dữ, một khi hộp thuốc bị bể, ác quỷ trong đó sẽ thức tỉnh, đến lúc đó sẽ không sản xuất thuốc bắc, và ngươi chỉ cần cẩn thận ác quỷ trong hộp thuốc xông ra khi hộp thuốc bị bể là được.”
Dương Gian nói: “Hiểu rồi, thuốc bắc cũng là một trong những đồ vật linh dị, cội nguồn là đến từ con quỷ trong hộp thuốc.”
Điều này cũng giống như dây chuyền của Quỷ Lừa Đảo vậy.
Hắn có thể dùng dây chuyền của Quỷ Lừa Đảo để tạo ra người sống, bản thân nó cũng là một đồ vật linh dị, chỉ cần Quỷ Lừa Đảo vẫn luôn được kiểm soát thì vẫn luôn được sử dụng.
Một khi ác quỷ thức tỉnh, thì sẽ quay đầu giết người sử dụng trước.
Ông già mù này, rõ ràng là có thể kiểm soát được sự nguy hiểm trong hộp thuốc, thật chất không hề lo lắng ác quỷ trong hộp thuốc thức tỉnh.
Nói rõ hơn là cũng giống như Dương Gian đối với dây chuyền của Quỷ Lừa Đảo vậy, chỉ cần dựa vào sức mạnh của bản thân, tự do sử dụng sức mạnh linh dị đó.
Chỉ là Dương Gian có thể tự do sử dụng thuốc bắc không, vậy thì phải xem lúc đó hắn có thể áp chế được con quỷ trong hộp thuốc không.
Nếu như có thể.
Vậy thì hộp thuốc bắc trong tay hắn sẽ có thể sử dụng vô thời hạn.
“Kế hoạch của ngươi mà muốn thành công thì còn cần phải một khoảng thời gian, ta sợ sẽ không đợi được tới lúc đó, hãy cầm theo mấy món di vật của ta, đợi sau khi ngươi thành công thì hãy cho người chiêu hôn chiêu ta lên lần nữa, ta muốn xem cái thời đại đã kết thúc linh dị.” Ông già mù cuối cùng đã thay đổi cách nghĩ, đồng ý với kế hoạch trước đó của Dương Gian.
Cũng có nghĩa là ông già mù không định tiếp tục chống cự nữa.
“Như thế thì quá tốt, khoảng thời gian còn lại của ngươi có thể chuẩn bị cho hậu sự, an tâm lên đường, thời đại dân quốc hãy kết thúc tại đây vậy, các ngươi đều đã mệt mỏi rồi, chuyện còn lại hãy an tâm mà giao cho ta.” Dương Gian nói, bước qua lấy hộp thuốc đi.
Giây phút này đang đại diện người của hai thời đại đã hoàn thành xong giao nhận.
“Việc là nói xong rồi, ta nên đi đây.” Sáu đó Dương Gian cõng hộp thuốc trên lưng, dứt khoát quay người đi về phía bên ngoài cửa tiệm mà không có bất kỳ lưu luyến nào.
Trên gương mặt của ông già mù hiện lên nụ cười, không nói thêm nữa, cũng không giữ Dương Gian ở lại.
“Bùng.”
Dương Gian đá tung cửa tiệm, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, mang theo một tia sáng le lói chiếu vào tiệm thuốc hắc ám, bóng dáng của hắn dần dần biến mất trong ánh nắng.
“Tiểu Như, bây giờ đi theo vẫn còn kịp, hắn là biểu tượng của thời đại này, đáng để ngươi đi theo.” Trong hậu đường âm u, giọng nói của ông già mù chậm rãi vang lên.
Hai con mắt của Tiểu Như lấp lóe, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng cuối cùng vẫn là bất động, không có đi ra tiệm thuốc bắc hắc ám.