Dương Gian rời khỏi tiệm thuốc không chỉ lấy đi hộp thuốc mà còn lấy đi một số đồ cũ không có giá trị, những đồ cũ đó là những đồ vật thường ngày của ông già mù, đợi sau khi hắn chết đi thì những thứ này sẽ trở thành di vật, đến lúc đó có thể thông qua các đồ cũ này làm vật trung gian để gọi hồn ông già mù ra.
“Người xuất sắc nhất cuối cùng của thời dân quốc cũng sắp qua đời, không lâu nữa thì tiệm thuốc bắc này cũng sẽ đóng cửa, tuy là có chút đáng tiếc, nhưng ít ra cũng giảm bớt được một chuyện phiền phức.”
“Nhưng mà sau cuộc trò chuyện với ông già mù, hắn đối với chuyện sau này cần làm đại khái có được một phương hướng.”
Dương Gian vừa suy nghĩ vừa từ từ đi xa hơn.
Hắn rời khỏi thành phố không bắt mắt này, sau đó đi theo hướng thành phố Đại Nguyên, hắn cần giao di vật này cho Hà Ngân Nhi, sau đó đem việc của ông chủ tiệm thuốc bắc nói cho nàng hay.
Dương Gian không có vội lên đường, hắn vẫn như trước, trên đường ghé vào mỗi thành phố đó, tìm hiểu tình hình, nếu như gặp sự việc linh dị thì sẽ tiện tay xử lý, để cho thành phố đó tạm có được hòa bình và ổn định trong thời gian ngắn.
Và trong quá trình đi đường, hắn nhìn thấy có rất nhiều thành phố bị linh dị ảnh hướng rất là nghiêm trọng.
Rõ ràng chỉ là một hai việc linh dị không quá đặc biệt khó xử lý, nhưng mà lại khiến cho cả thành phố không một bóng người, hắn chỉ tìm thấy trong thành phố này có rất nhiều xác chết kỳ lại đã chết nhưng không bị thối rữa.
Và trong thành phố được Quỷ Vực bao phủ, người sống thật chất là không thể rời khỏi đây được, chỉ có thể sống tạm cho qua ngày.
Cho dù là thành phố này có tồn tại ác quỷ, nhưng mà sự uy hiếp lớn nhất lại không phải là ác quỷ, mà là người sống, dưới sự hoảng loạn và áp lực, người dân trong thành phố muốn sống tiếp thì phải không từ thủ đoạn, Dương Gian nhìn thấy rất nhiều thảm họa và bi kịch phát sinh, nhưng mà hắn không có ra tay cản trở, chỉ là giải quyết xong sự việc linh dị rồi sau đó rời khỏi.
Bởi vì Dương Gian luôn tuân thủ quy tắc của người phụ trách, chỉ quản sự việc linh dị, còn những việc xảy ra giữa người với nhau thì hắn đều không quản.
Tốn hết thời gian hai ngày, Dương Gian mới tới được thành phố Đại Nguyên.
Hắn đi tới thị trấn cổ Thái Bình mới được xây xong.
Khó mà tưởng tượng, một thị trấn mới xây không được bao lâu mà lúc này lại náo nhiệt như vậy, đi tới đâu cũng là người, không hề có cảm nhận là bị linh dị ảnh hưởng.
Dương Gian theo dấu vết của linh dị, đi tới một từ đường mới xây không lâu.
Trong từ đường có đặt rất nhiều linh vị, nhìn các linh vị này như mới được làm ra, và từng cái tên trên đó đều rất quen thuộc, đa số đều là đội trưởng của tổng bộ, và một số người ngự quỷ đặc biệt mạnh, ngoài ra, còn có rất nhiều vị trí bị bỏ trống, có lẽ là do chưa kịp thêm vào.
Dương Gian lúc này nhìn một góc trong từ đường.
Ở đó, Hà Ngân Nhi đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, cầm một miếng linh vị lên khắc từng nét một, không biết đang khắc tên của người mất nào.
“Dương Gian?” Hà Ngân Nhi lúc này mới phát hiện trong từ đường có một người đang đứng đó, nàng ngước lên nhìn, thì ánh mặt lộ ra một chút ngờ vực.
“Chỗ này sửa lại không tệ, những thứ cần có thì đều có đủ, giống y chang với thị trấn cổ Thái Bình cũ, và quy mô càng rộng lớn hơn.” Dương Gian nói.
Hà Ngân Nhi lại tiếp tục khắc linh vị: “Có rất nhiều người đều nói ngươi đã chết rồi, ta cũng cảm thấy ngươi chắc cũng đã chết, lần trước ta có tới thành phố Đại Xương thu thập rất nhiều di vật, thậm chí linh vị của ngươi cũng được làm xong, xem ra hình như đã uổng công rồi.”
Dương Gian nhìn lên chỗ đặt linh vị, quả nhiên trong đó tìm ra được một cái linh vị thuộc về mình.
“Không sao, chuẩn bị vẫn tốt hơn, nói không chừng ngày nào đó ta chết đi, lần này ghé qua thành phố Đại Nguyên để đưa ngươi mấy món di vật, là di vật của người ngự quỷ thời dân quốc.” Dương Gian ném một bao đồ cũ qua.
Hà Ngân Nhi cầm lấy: “Cám ơn.”
“Không cần cám ơn, đợi ngày nào đó sau khi ta kết thúc thời đại linh dị này, ngươi có thể chiêu các ông lão thời dân quốc lên xem, để họ biết được tương lai là đẹp ra sao, kẻo họ chết không nhắm mắt.” Dương Gian nói.
Hà Ngân Nhi nghiêm túc nhìn Dương Gian: “Ngươi muốn kết thúc thời đại linh dị này sao? Chỉ dựa vào một mình ngươi, có làm được không.”
“Cũng phải thử xem sao, chứ không sẽ chết rất là nhiều người.” Dương Gian nói: “Và ta đã tới cấp bậc này, thì có những trách nhiệm là không thể đẩy được, cho dù trời có sụp xuống, thì còn có người cao to như ta.”
“Có gì cần đến ta giúp đỡ không? Ta vẫn còn làm được.” Hà Ngân Nhi nói.
Dương Gian nói: “Giờ vẫn chưa là lúc, giờ đã không thể nào dựa vào sức người để ổn định thế cuộc được nữa, bởi vì trong giới linh dị không có đủ số lượng người ngự quỷ xuất sắc, cho nên phải thay đổi cách nghĩ, phải nghĩ ra một phương pháp đặc biệt mới được.”