Còn việc sao lại sắp xếp như vậy, thì Dương Gian cũng không biết, có lẽ sau khi đốt lên thì hắn mới biết được.
Nhưng mà Dương Gian vẫn còn do dự.
Không phải là có tồn tại nguy hiểm gì, mà là hắn cảm thấy những thứ này đây không có ý nghĩa.
Thời đại linh dị đã xuất hiện, người xuất sắc thời dân quốc toàn bộ đã bị chôn, cho dù là vong hồn tạm thời quay về thì như thế nào chứ?
Nhưng những người già thời dân quốc này đã sớm có sắp xếp từ trước, trong đó có khi nào có hình bóng của ông Tần?
Khi ông Tần còn sống là có năng lực nói chuyện với bản thân mình trong tương lai.
Cho nên những tin tức manh mối quan trọng do ông Tần để lại, là vô cùng dễ dàng.
“Đốt thử xem sao, chứ không trong lòng cứ hay nhớ hoài.” Cuối cùng Dương Gian đã lựa chọn, hắn không gấp gáp rời khỏi, mà xoay người đi tới trước mộ của La Văn Tùng.
Mộ của La Văn Tùng ở đây cũng được mấy năm rồi, thậm chí trên di ảnh cũng là hình dạng còn trẻ của hắn.
Đốt cháy đoạn nhang chưa đốt hết.
Đi kèm với một làn sương mù kỳ lạ, Dương Gian cảm thấy trong làn sương mù có một bóng người đang nhanh chóng ngưng tụ, đồng thời, một bầu không khí linh dị khiến cho người ta bất an đang bắt đầu khuếch tán ra xung quanh.
Dương Gian lui ra xa một đoạn, không muốn bị làn sương bao phủ, đồng thời cũng đang đề phòng La Văn Tùng được chiêu hồn ra.
Hắn ở thị trấn Bạch Thủy từng có qua một sự trải nghiệm hư ảo, đại khái hiểu được sự đáng sợ của La Văn Tùng này.
Cả người đều là lời nguyền linh dị chắc chắn chết, và cái lời nguyền linh dị chắc chắn chết này còn có thể chồng lên nhau, một khi ra tay thì sẽ chết, không hề cho người ta thời gian phản ứng.
Cho nên đề phòng là rất cần thiết.
Dù gì Dương Gian cũng không biết lúc còn sống tính cách của La Văn Tùng rốt cuộc là như thế nào, hắn cũng là từ một số cách làm và sắp xếp sau khi chết của La Văn Tùng mà suy đoán đại khái.
Sương mù ngày càng dày đặc, cho đến khi phủ lấp mọi thứ.
Nhang chiêu hồn lúc này đã phát huy đến cực hạn.
Một vong hồn đã chết từ lâu lúc này đã được đưa trở lại và xuất hiện lần nữa.
“Khự khự.”
Một tiếng ho nhẹ vang lên, người trong sương mù hình như bị sặc.
Sau đó, có một người đàn ông hơi già bước ra từ trong sương mù.
Người đàn ông này khoảng chừng năm mươi tuổi, tuổi tác không lớn lắm nhưng trên mặt đầy vết xác chết, và toàn thân lạnh lẽo, nhìn rất thấm, đôi mắt luôn nheo lại, khiến cho người khác cảm thấy bị rắn độc nhắm trúng vậy, trong lòng lại có chút sợ hãi.
Chỉ cần nhìn qua một lần, thì Dương Gian đã hiểu, La Văn Tùng này không phải dạng hiền lành, tám đến chín phần là một người tàn ác, u ám.
Quả nhiên.
Sự suy đoán trước đó không đáng tin.
Có lẽ La Tùng Văn người quản lý ở bưu cục quỷ trong hiện thức đã hy sinh cho người đời sau rất nhiều, nhưng La Văn Tùng xuất hiện bây giờ không phải là hắn lúc già đi, mà là lúc hắn còn trẻ.
La Văn Tùng vào lúc đó, cho dù là tâm trí hay là thực lực vẫn luôn ở đỉnh cao.
Vào lúc Dương Gian đang vô cùng kiêng dè, thì lúc này La Văn Tùng lại nhíu mắt: “Chàng trai trẻ, đừng lo lắng, ta không phải là quỷ, chỉ là một vong hồn muốn mượn một đoạn nhang để sống trở lại tạm thời mà thôi, không có uy hiếp gì.”
“Người quản lý bưu cục quỷ, La Văn Tùng, ta xưng hô với ngươi như vậy không vấn đề chứ.” Ánh mắt của Dương Gian bình tĩnh nói.
“Thì ra là vậy, ngươi đã biết hết mọi chuyện, xem ra là ngươi cố tình đốt nhang chiêu hồn để ta lên đây.” La Văn Tùng lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhưng hắn vẫn bộ dạng cười mĩm.
Dương Gian nói: “Cho là vậy đi.”
Lúc này La Tùng Văn lại quan sát xung quanh, hắn nhìn thấy bên cạnh có mấy ngôi mộ, lại nhìn qua ngôi mộ của Mạnh Tiểu Đồng mới vừa chôn xuống, cuối cùng hắn nhìn qua một của ông chủ tiệm thuốc bắc Trương Bác Hoa, trong ánh mắt có một tia sáng.
Cuối cùng, hắn thu hồi ánh nhìn, lần nữa nhìn chằm chằm vào Dương Gian, nhưng lúc này thì nụ cười trên khuôn mặt hắn đã từ từ biến mất.
“Thời đại của chúng tôi đã kết thúc hoàn toàn rồi, nếu như thế thì hãy để ta cân đo ngươi xem, xem ngươi có khả năng đối kháng với thời đại mới này không.”
Khi giọng nói của La Văn Tùng vừa dứt, thì hắn đã bất ngờ ra tay.
Ánh sáng xung quanh mờ đi với tốc độ không thể tưởng tượng được, đồng thời, xung quanh Dương Gian đã vang lên những âm thanh kẽo kẹt, dường như xung quanh hắn có rất nhiều cánh cửa vô hình.
Và vào lúc này, tất cả các cánh cửa đã mở ra cùng một lúc.
Vô số lời nguyền linh dị chắc chắn chết được bùng phát, đây tuyệt đối không phải thăm dò đơn giản, mà là La Văn Tùng đã hoàn toàn ra tay.
Đây là muốn xông tới giết chết Dương Gian.
“La Văn Tùng, ngươi quá xem thường ta rồi, dựa vào ngươi mà muốn cân đo ta sao? Trương Động thì có thế được.”
Giọng nói lạnh lùng của Dương Gian vang trong bóng tối.
Phút tiếp theo.
Bóng tối xung quanh đột nhiên bị xua tan, và những ngọn Quỷ Hỏa đã xuất hiện từ trong không, với linh dị làm nhiên liệu mà đang điên cuồng cháy lên, và với sự bùng cháy của ngọn Quỷ Hỏa, thì dưới chân Dương Gian không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bài huyết hồ.
Huyết hồ lan rộng, đang muốn nhấn chìm mọi thứ xung quanh, và những cánh cửa xuất hiện trên mặt đất cũng bị ép lấp đầy.
Nhưng cho dù là thế, một nửa bóng tối vẫn che phủ khuôn mặt của Dương Gian, và có một số cánh cửa chưa được lấp đầy vẫn được mở ra.
Lời nguyền linh dị đáng sợ chắc chắn chết đã được hình thành.
Và Dương Gian lúc này vẫn chưa chết, ngược lại là Quỷ Nhãn mở ra, với sự xuất hiện của ánh sáng màu đỏ, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt La Văn Tùng.
Một bàn tay Quỷ Thủ lạnh lẽo đã bóp lấy cổ của hắn.