Lúc này Dương Gian lần nữa tấn công, nhưng La Văn Tùng đã ở thế bị động.
Hắn không có ra tay nữa.
Bởi vì La Văn Tùng hiểu rõ, mình không thể thắng được.
Nều đấu lại lần nữa, bản thân mình có chuẩn bị đầy đủ, thì lời nguyền chắc chắn chết chồng đến cực hạn thì có thể giải quyết Dương Gian, nhưng trong giới linh dị không có nếu như, một lần thua cũng có nghĩa là sẽ chết, ông trời sẽ không cho ngươi thêm một lần cơ hội để bắt đầu lại.
Vào lúc này, cây dao chẻ củi rỉ sét đang phớt lờ mọi thứ, và nó dường như đang muốn chia La Văn Tùng ra làm hai.
Nhưng cây dao chẻ củi lại đột nhiên dừng lại trước trán của La Văn Tùng.
“Tại sao không phản công?” Dương Gian ngừng tay, lạnh lùng hỏi.
La Văn Tùng nhíu mắt nói: “Ta vốn là một vong hồn, đã chết lâu rồi, cho dù là có phản công thì cũng không thể thay đổi kết quả này, và ta không thắng được ngươi, cho dù có cho ta thêm thời gian một nén nhang thì cũng như vậy.”
Sự giao đấu giữa người ngự quỷ xuất sắc, thắng thua là vào lúc đang giao đấu, chứ không thể nào đánh ba ngày ba đêm.
“Ngươi nói đúng, ta đích thực không đủ tư cách để đo sức với ngươi, ngươi vẫn còn bài cuối vẫn chưa sử dụng.” La Văn Tùng nói.
Dương Gian nhìn chằm hắn nói: “Lời nguyền chắc chắn chết của ngươi chưa chồng đến cực hạn, Quỷ Vực vẫn chưa sử dụng, ngươi vẫn còn cơ hội giết chết ta, bây giờ bỏ cuộc không phải đáng tiếc sao.”
“Ngươi biết rất rõ về năng lực của ta, nếu ngươi đã hiểu rõ vậy, thì ngươi cũng đã biết cách phong tỏa lời nguyền chắc chắn chết và Quỷ Vực của ta, và ở trước mặt chàng trai tuổi như ngươi, thì ta làm gì còn cơ hội để chồng lời nguyền chắc chắn chết đến cực hạn chứ, chứ không cũng sẽ không chống cự một phần lời nguyền và đã ra tay phản công.” La Văn Tùng cười nói.
Trong lời nói của hắn đã lộ ra sự tán thưởng.
Bởi vì vừa giao đấu thì đã hiểu rõ, chàng trai trẻ tên Dương Gian ở trước mặt này đã trưởng thành tới mức này, thì chắc chắn đã trải qua vô số thử thách, chứ không phải là may mắn mà được.
“Nếu đã chịu thua vậy thì hãy an tâm lên đường, đừng làm loạn nữa.” Dương Gian lúc này thu về cây thương dài màu đỏ.
Hắn không có giải quyết vong hồn đó.
Dù gì thời gian tồn tại của La Văn Tùng chỉ còn lại một chút, giết hay không giết cũng không có khác biệt gì.
“Thời đại này có chàng trai trẻ tuổi như ngươi ta đúng là có thể an tâm lên đường, nhưng mà trước khi lên đường ta phải nói vài câu.” Lúc này La Văn Tùng nhíu mắt và mỉm cười nói.
Tuy nhìn hắn vẫn rất nguy hiểm, nhưng đã bớt nham hiểm hơn.
Có vẻ như lúc nãy ra tay đúng là muốn thử Dương Gian, hoặc có thể đã thay đổi thái độ sau khi thua cho Dương Gian.
Dương Gian nói: “Ngươi còn muốn nói gì? Muốn từ ta dò hỏi con trai của ngươi sao, hay là chuyện của cháu ngươi? Con của người đã già rồi và đã chết lâu rồi, còn cháu ngươi tên La Vĩnh thì vẫn còn sống, nhưng có chút nghèo, đang làm việc trong công trường, nhưng ta đã từng mời hắn dùng bữa, tăng một căn nhà và cho hắn một số tiền, tuy không giàu có, nhưng cũng sẽ không chết đói, ngươi có thể nhắm mắt được rồi.”
La Văn Tùng lúc này có chút ngạc nhiên: “Thật không ngờ ngươi lại gặp qua cháu ta.”
“Sau khi ngươi chết ác quỷ thức tỉnh đã trở thành Quỷ Gõ Cửa lang thang khắp nơi, gây ra sự việc linh dị, sau khi ta điều tra thì tìm đến cháu ngươi, gương mặt giống ngươi đến bảy tám phần.” Dương Gian nói.
“Nếu nói vậy thì ta phải cám ơn ngươi.” La Văn Tùng nghiêm nghị nói.
Bởi vì Dương Gian là ở trong tình trạng không biết chân tướng mà đã đích thật giúp đỡ đời sau của mình.
La Văn Tùng là người thời dân quốc, nên đối với việc kế thừa của đời sau là rất quan trọng, cho dù hắn không có tình cảm với cháu của mình.
Chỉ là không ngờ, cháu của mình lại vất vả vậy, làm việc trong công trường, ở thời dân quốc thì gọi là làm cô li.
“Không cần cám ơn ta, chỉ là tiện tay mà thôi, ta là người ngự quỷ xuất sắc thời kỳ này, tiền nhiều cũng xài không hết.” Dương Gian nói.
La Văn Tùng nói: “Không ngờ giữa chúng ta lại có duyên phận như vậy, nếu đã như thế, vậy thì ta nói thêm vài câu, ngươi nói sau khi ta chết trở thành ác quỷ thức sao? Và ngươi đã gọi ta sau khi chết là Quỷ Gõ Cửa?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt của Dương Gian chuyển động nhẹ: “Ngươi lại không biết sao? Xem ra lần chiêu hồn này đã chiêu hồn của ngươi vào độ tuổi trung niên, nên đã không có ký ức của sau này, điềm này đúng là không ngờ được mà.”
La Văn Tùng nhíu mắt: “Thời gian ta không còn nhiều, những việc nhỏ không liên quan thì không trả lời, nếu ngươi đã xưng hô ta sau khi chết là Quỷ Gõ Cửa, vậy nhất định là ta đã đi lang thang, không có mục đích mà gõ cửa giết người.”