“Xem ra ngươi cũng hiểu rõ tình hình của ngươi sau khi chết.” Dương Gian nói.
“Rõ ràng là nếu ta chết đi, thì chắc chắn bản thân linh dị chia cắt, nhưng cả người ta đều linh dị chia cắt, vậy tại sao chỉ để lại linh dị Quỷ Gõ Cửa” La Văn Tùng hỏi.
“Đốm xác chết, Quỷ Vực, gõ cửa chắc chắn chết, sau khi ngươi chết trên người có ba loại linh dị, nhưng không phải loại này.” Dương Gian liếc nhìn một cái.
La Văn Tùng lúc này nhíu mắt và mỉm cười nói: “Xem ra có thể là do ta chia cắt chưa được triệt để, thực tế là ta để lại linh dị gõ cửa chỉ có một mục đích, đó là gõ cánh cửa đặc biệt đó.”
“Cửa gì?” Ánh mắt của Dương Gian sáng lên, lập tức có hứng thú.
Quỷ Gõ Cửa, sau khi chết đi ác quỷ thức tỉnh đi khắp nơi gõ cửa giết người, lại chỉ là muốn tìm kiếm và gõ một cánh cửa?
“Một cánh cửa có thể liên thông giữa hiện thực và nơi linh dị.” La Văn Tùng nói.
Dương Gian nói: “Cửa Quỷ?”
Hắn nhớ trong tay của Lý Dương có một cánh cửa gỗ màu đỏ lâu năm, sau khi mở ra sẽ liên kết với một nơi hắc ám nào đó, bước vào trong sẽ bị lạc.
Nhưng nếu được sử dụng đúng cách, thì có thể lợi dụng cánh cửa đó để đi đến bất kỳ nơi nào trên thế giới
“Cửa Quỷ ngươi nói là gì?” La Văn Tùng hỏi.
Sau đó, Dương Gian quơ tay lên, Quỷ Vực biến hóa, và hình dạng của Cửa Quỷ được hiện ra.
La Văn Tùng nhíu mắt: “Là cánh cửa này, nhưng lại không hoàn toàn phải.”
“Ngươi nói như không có nói vậy.” Dương Gian không hề khách sáo nói.
La Văn Tùng cũng không giận, tiếp tục nói: “Cánh cửa này từng là cửa, bởi vì ngấm dần bộ phận linh dị, dẫn đến khả năng mất khống chế, cho nên bị tháo đi, cánh cửa ta muốn gõ là một cánh cửa mới.”
“Cánh cửa đó nằm trong một ngôi nhà được xây dựng từ thời dân quốc, không biết bây giờ ngôi nhà đó có còn không, ta chỉ biết đại khái địa chỉ.”
“Ở đâu vậy?” Dương Gian hỏi.
“Thành phố Đại Xương.” La Văn Tùng cười nhíu mắt.
Thành phố Đại Xương, nhà cổ dân quốc, một cánh cửa.
Các manh mối này liên kết với nhau, Dương Gian lập tức hiểu được La Văn Tùng này đang nói là cái gì.
Đó không phải chính là khu dân cư Quan Giang, nơi ở của Vương San San sao, là cánh cửa thứ ba được làm bằng vàng sao?
“Ta biết chỗ đó, đó bị vàng phong tỏa, ngăn cách linh dị, ngươi có gõ vang cánh cửa đó cũng không tác dụng.” Dương Gian nói: “Cửa Quỷ cũng từng là cửa, cửa vàng là cửa bây giờ, phía sau cánh cửa là gì?”
“Đừng vòng vo nữa, nhang sắp đốt hết rồi.”
Cuối cùng hắn không quên nhắc nhở thời gian.
La Văn Tùng vẫn không nhanh không chậm mà nói: “Một lối đi, lối đi thông qua nơi linh dị, ngươi đã giá ngự xe buýt quỷ, chắc là đã đi qua thế giới linh dị đó, thế giới linh dị và thế giới hiện thực là có liên kết với nhau, cánh cửa đó chính là nơi liên kết hai thế giới này lại.”
“Lối đi liên kết hiện thực và linh dị?” Dương Gian nhíu mày.
Chả trách sao cánh cửa thứ ba lại cần dùng vàng phong tỏa.
Điểm này cũng giống như cánh cửa vàng đã để lại trong khách sạn Grand Caesar.
La Văn Tùng tiếp tục nói: “Quỷ Vực ngươi đã rất quen thuộc, mỗi một Quỷ Vực cho dù có hoàn mỹ đến đâu thì cũng sẽ có một điểm, một điểm liên kết với hiện thực, như thế con người mới có cơ hội bước ra khỏi Quỷ Vực.”
“Chúng ta trong hiện thực có thể tìm ta một cánh cửa thông ra thế giới linh dị, thì cũng đồng nghĩa với việc kiếm được điểm đi ra Quỷ Vực, vậy thì vấn đề là, rốt cuộc bên nào mới là Quỷ Vực, bên nào mới là hiện thực? Là ác quỷ đang sinh sống trong thế giới của Quỷ Vực to lớn này, hay là chúng ta đang sống trong thế giới của Quỷ Vực to lớn này?”
“Ác quỷ thức tỉnh, phải chăng là Quỷ Vực đang mất hiệu lực?”
“Lúc trước con người hay nói, âm dương cách biệt, nhưng chúng ta lại không phân biệt được nơi nào là âm phủ nơi nào là dương gian.”
“Ngươi có thể phân biệt không?”
La Văn Tùng nói xong đã thở dài, sau đó lại nhìn Dương Gian.
Dương Gian nhíu mày, suy nghĩ một lúc nói: “Có phân biệt được không, cũng không quan trọng.”
“Ta định sẽ chấm dứt thời đại linh dị, ta ở đâu, thì nơi đó là dương gian.”
“Đúng là một chàng trẻ rất tự tin.” La Văn Tùng cười nhíu mắt.
Sau đó nụ cười của hắn đột nhiên vụt tắt, thân thể bắt đầu nhanh chóng tan rã, cuối cùng đã hóa thành một đám khói màu xanh.
Vào lúc này, nhang chiêu hồn đã tắt lúc nào cũng không hay biết, chỉ còn lại một chút tia lửa.
Nhưng La Văn Tùng không hề có tiếc nuối, tuy hắn còn muốn trò chuyện thêm, nhưng như thế cũng đã quá đủ.
Có thể an tâm mà lên đường rồi.
Những suy nghĩ còn lại đang trôi đi, và tất cả các hiện tượng linh dị cũng đã biến mất.