Nhìn nén hương cháy rụi, trong đầu của Dương Gian vẫn đang suy nghĩ những lời nói của La Văn Tùng, đồng thời cũng có một số suy nghĩ dần dần xuất hiện từ sâu trong lòng hắn.
“Ta đại khái đã suy nghĩ ra một cách, có thể trong thời gian ngắn khiến cho sự việc linh dị biến mất, và cũng giống như người ngự quỷ thời dân quốc có thể duy trì cuộc sống hòa bình mấy chục năm.”
“Trước đây ta vẫn chưa có suy nghĩ gì, nhưng mà sự tồn tại của cánh cửa thứ ba đó đã cho ta một gợi ý.”
Ánh mắt của Dương Gian lấp lóe, phương án đó ngày càng rõ ràng.
“Nhưng mà khoảng cách để thực hiện phương án này còn có một chút khó khăn, ta cần phải tiếp tục hoàn thiện mới được.”
Hắn bây giờ vừa tìm kiếm phương pháp chấm dứt thời đại linh dị này, vừa tìm kiếm phương pháp duy trì hòa bình.
Tuy như thế là có chút tham lam, nhưng nếu Dương Gian thật sự có thể làm được cả hai chuyện này, vậy thì đây là một sự may mắn rất lớn đối với người của thời đại.
“Xem ra thì, không nên quá gấp gáp mà kết thúc thời đại linh dị, thời đại này cần khôi phục hòa bình như trước, chứ không ác quỷ cứ thức tỉnh, vậy thì người chết trong sự việc linh dị sẽ ngày càng nhiều.”
Trong lòng của Dương Gian suy nghĩ như vậy.
Có những việc cần phải ưu tiên trước, hắn cảm thấy nhanh chóng khôi phục lại hòa bình là quan trọng nhất.
Và sau khi hắn nói chuyện xong với La Văn Tùng đã có chút ý tưởng.
Chỉ với điểm này, thì Dương Gian đã không tiếc cho chuyến đi này.
Cũng có thể là La Văn Tùng tiết lộ tin tức quan trọng này là để dẫn dắt Dương Gian, cũng có thể là đối với người ngự quỷ xuất sắc như Dương Gian mà nói, thì chỉ cần đủ tin tức để chống cự vậy thì sẽ có thể từ những tin tức đó mà tìm ra một con đường phù hợp.
“Phải đi rồi.”
Dương Gian nhìn qua mộ của La Văn Tùng lần cuối, hắn không có tiếp tục ở lại, mà trực tiếp phá vỡ giới hạn giữa hiện thực và nơi linh dị, trực tiếp trở về thế giới hiện thực.
Hắn xuất hiện ở thành phố Ozu.
Thành phố này Dương Gian cũng rất quen thuộc, hắn đã tới đây mấy lần.
Nhưng mà mọi thứ trong thành phố này đều bình thường, chứ không phát sinh sự việc linh dị, bởi vì Dương Gian hiểu rõ, nhà cổ chôn Trương Động là ở đây, cho nên không có ác quỷ nào có thể thông qua điểm này mà vượt qua giới hạn linh dị để bước vào trong hiện thực được.
Rất nhanh Dương Gian đã rời khỏi thành phố này.
Lần này hắn không còn đi ngao du trải nghiệm nữa, mà nhớ ra gì đó nên đã trực tiếp đi tới thành phố Đại Hải.
Thành phố Đại Hải từng là thành phố giao đấu với tổ chức quốc vương, có rất nhiều người ngự quỷ đã chết đi, tuy là sau khi xong việc đám người của Dương Gian cũng có hốt xác cho đội trưởng của tổ chức quốc vương, cũng giải quyết sự việc linh dị trong thành phố Đại Hải.
Nhưng Dương Gian cũng không nghĩ rằng từ đó về sau thì thành phố Đại Hải sẽ không xảy ra sự việc linh dị nữa.
Ngược lại, ác quỷ ẩn núp trong thành phố Đại Hải vẫn còn rất nhiều, chỉ đang đợi một thời cơ thích hợp để lần nữa xuất hiện.
Rất nhanh Dương Gian đã xuất hiện trong thành phố Đại Hải.
Hắn cũng giống như trước đây, trực tiếp mở Quỷ Nhãn ra quét cả thành phố, tìm kiếm nơi xảy ra sự việc linh dị.
“Không có xảy ra sự việc linh dị?” Rất nhanh, Dương Gan nhíu mày nhẹ cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Không đúng, không phải là không có phát sinh sự việc linh dị, mà là có người âm thầm xử lý sự việc linh dị trong thành phố này.”
Rất nhanh, hắn đã xuất hiện ở một khu dân cư cũ.
Dương Gian ngước đầu lên nhìn, thì lại nhìn thấy trên bức tường của tòa nhà có một vết xước kỳ lạ, vết xước sâu đến mức gần như xé nát cả tòa nhà, và vết trầy xước quanh co, không thể thấy được là do gì gây ra.
Nhưng theo không khí linh dị từ những vết xước này thì có thể đoán ra một hai.
“Là do Diêp Chân làm, trong tay của Diệp Chân có một vũ khí linh dị, là một thanh kiếm dài, dấu vết này đa số là do cây kiếm dài để lại, trong tin tức của tổng bộ thì cũng có nói Diệp Chân đã bị mất tích, đã không còn xuất hiện trong giới linh dị, với năng lực của hắn thì không thể nào chết được, cho nên Diệp Chân đã số là đã ẩn núp.
“Với tính cách của hắn thì không giống có thể dễ dàng ẩn núp được.”
Dương Gian xoay người, Quỷ Nhãn tiếp tục nhìn trộm thành phố Đại Hải, cuối cùng ánh mắt đã dừng đến một nơi linh dị trong thành phố Đại Hải.
Phúc Thọ Viên.
Đây vốn là một nghĩa địa bình thường, nhưng do linh dị xâm nhập nên đã khiến nơi này trở này một nơi chôn ác quỷ đáng sợ.
Nếu như nói trong thành phố Đại Hải có chỗ nào để Diệp Chân ẩn núp, thì đó nhất định là nghĩa địa linh dị Phúc Thọ Viên.
“Đi xem sao.”
Dương Gian đi về phía trước, phút tiếp theo hắn đã xuất hiện ở trước cửa Phúc Thọ Viên.
Khu vực ở đây sớm đã bị phong tỏa triệt để, người sống thật chất không thể nào bước vào trong được, nếu như miễn cưỡng bước vào sẽ trực tiếp bị giết chết.
Bởi vì nơi này quá nguy hiểm, tổng bộ vô cùng xem trọng.
Nhưng mà đối với người ngự quỷ thì sự phong tỏa này chỉ là chuyện đùa.
Rất nhanh Dương Gian đã bước vào trong Phúc Thọ Viên.
Một lúc sau, hoàn cảnh xung quanh đã xảy ra thay đổi.
Lúc nãy ở bên ngoài còn sáng sủa, ánh nắng chói chang, nhưng khi hắn càng đi vào sâu Phúc Thọ Viên, thì sắc trời càng lúc càng tối, cuối cùng đã chìm trong màn đêm, không còn ánh sáng mặt trời nữa.
Ngoài ra, ngôi mộ cổ gần đó cũng ngày càng nhiều.
Nhưng đa số cũng là những ngôi mộ cổ chưa có mộ bia, không biết được chôn bên trong rốt cuộc là người sống hay là ác quỷ.
Có những ngôi mộ cổ hình như bị người ta động qua, có dấu vết đào bới.
Và những mộ bị đào bới số lượng không ít.