Quá đáng hơn là Dương Gian lại thấy một cái xẻng ở trên một ngôi mộ cổ.
Cây xẻng còn dính đầy đất, nhìn có vẻ như đã dùng qua trong một thời gian rất dài, nhưng mà Dương Gian không phải quan tâm đến nó, mà là cây xẻng lại được làm bằng vàng.
Dùng xẻng bằng vàng để đào đất?
Những chuyện này Dương Gian cảm thấy chỉ có Diệp Chân mới làm ra được.
Bởi vì trong đất mồ chôn ác quỷ, nếu như dùng xẻng bình thường để đào thì chỉ đào vài cái sẽ có khả năng bị sức mạnh linh dị ăn mòn sau đó bị hư, nhưng nếu được chế tạo bằng vàng thì sẽ khác, có thể bền chắc hơn.
“Thằng Diệp Chân này điên rồi, cứ không ngừng đào mộ ở đây, chẳng lẽ lại không sợ sẽ đào ra ác quỷ đáng sợ giết chết mình sao?”
Dương Gian nghĩ như vậy, nhưng sau đó hắn nhớ lại rằng, Diệp Chân này sở hữu sức mạnh linh dị của Quỷ Chết Thay, dường như không cần lo lắng đột nhiên bị chết.
Với sự hiếu kỳ.
Dương Gian tiếp tục đi sâu vào trong nghĩa địa.
Lúc này hắn đã hoàn toàn thoát khỏi thế giới hiện thật đã triệt để bước vào nơi linh dị.
Trong thế giới bóng tối không nhìn thấy điểm dừng của nghĩa địa, đi tại đây có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Trên đường đi Dương Gian nhìn thấy rất nhiều ngôi mộ đáng sợ,
Có ngôi mộ không ngừng thấm máu tươi, có ngôi mộ có bàn tay thối rữa đưa lên, có ngôi mộ bên trong có tiếng kêu kỳ lạ truyền tới, thậm chí hắn còn nhìn thấy có hình bóng kỳ lạ đang ngồi trên ngôi mộ không động đậy.
Dương Gian không hề quan tâm, bởi vi ác quỷ không có tấn công hắn.
Không bao lâu, Dương Gian đã nhìn thấy một tòa biệt thự hiện đại ở giữa ngôi mộ cổ.
Đúng vậy.
Không có nhìn sai, đích thật là một tòa biệt thự hiện đại hóa, thậm chí tòa biệt thự này còn sáng đèn, vô cùng sáng sủa, một chút cảm giác u ám đáng sợ cũng không có.
Dương Gian bước qua đó, lại phát hiện gần biệt thự còn có lưới vây, lưới vây này không cao, nhưng lại cản trở linh dị nào đó đến gần.
Bởi vì quấn quanh lưới vây không phải là dây sắt, mà là từng sợi dây mảnh màu đỏ.
Sợi dây mảnh màu đỏ phát ra không khí linh dị, đây có thể chứng minh sợi dây mảnh màu đỏ này chắc là một con ác quỷ, hoặc là một món đồ vật linh dị vô cùng đáng sợ.
Và Dương Gian cảm nhận được không khí linh dị đó, lại có một cảm giác rất quen thuộc.
Hình như đã từng gặp trên người của ai đó.
Nhớ ra rồi.
Là người phụ phụ trách thành phố Đại Áo, Lạc Thắng.
Tuy bề ngoài Lạc Thắng là người phụ trách thành phố Đại Áo, nhưng đằng sau hắn lại là thành viên của tổ chức quốc vương, sau này do hành động bị thất bại khi đối phó Dương Gian, cho nên đã từ bỏ thân phận người phụ trách mà trốn ra nước ngoài, và sau này cũng không còn gặp nữa.
Bây giờ nhìn thấy sức mạnh linh dị của Lạc Thắng xuất hiện ở đây, vậy kết quả không nghi ngờ gì là người này đã chết rồi.
Nhớ lại lúc trước khi Diệp Chân và tổ chức quốc vương giao đấu, thì lúc đó một mình hắn giết tới ra tận nước ngoài, rất có thể Lạc Thắng này đã bị Diệp Chân giết chết, đồng thời bị cướp luôn ác quỷ trên người.
Bức tường làm bằng những sợi dây mỏng màu đỏ không đủ để cản trở Dương Gian.
Dương Gian dễ dàng vượt qua, bước vào trong biệt thự.
Bước vào trong biệt thự.
Dương Gian nhìn thấy dưới đất phòng khách đâu cũng là bao bì thực phẩm bị bỏ, có hộp sữa, sữa chua, lon sữa bột, phô mai, ngoài ra còn có một số chai rượu đỏ, coca.
Ở giữa phòng khách, có một cái tivi màn hình cực lớn vẫn còn đang bật, trên đó đang nhấp nháy màn hình trò chơi, đồng thời còn có một dòng chữ: đã chiến thắng.
Bên cạnh ghế sofa, đang nằm một người chàng trai trẻ đầu tóc bù xù, chán chường, trên tay hắn vẫn đang cầm tay cầm của máy chơi game, đã ngủ thiếp đi và còn đang ngáy.
Không nghi ngờ gì, người này chính là đã mất tích rất lâu trong giới linh dị Diệp Chân.
Dương Gian nhìn thấy hắn lại không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì khi hắn nhìn thấy tòa biệt thự trong ngôi mộ thì đã đoán được Diệp Chân có thể đang ẩn cư tại đây.
“Diệp Châm dậy đi, đừng ngủ nữa.” Hắn bước qua, kêu vài tiếng.
Nhưng ở một bên của sofa, có một búp bê gỗ hình người kỳ lạ đang quay đầu trợn đôi mắt lên giống như người sống mà nhìn chằm Dương Gian.
Trong tay của búp bê gỗ hình người cũng đang cầm tay cầm của máy chơi game, hình như từ trước tới giờ cùng chơi game với Diệp Chân.
Dương Gian đã từng nhìn thấy nó, nó được Diệp Chân đem về đây vào lúc hắn và Diệp Chân đăng nhập lên thuyền u linh.
Nhìn vẻ bề ngoài nó giống như một con búp bê không có hại gì, nhưng thực tế nó là một con ác quỷ, đồng thời còn có trí tuệ của người sống, sự tồn tại rất nguy hiểm.
Nhưng mà xem ra hình như hắn và con búp bê này có quan hệ rất tốt.
“Dám nhìn chằm vào ta nữa, cẩn thận ta chém bay đầu ngươi xuống.” Dương Gian nói lạnh lùng.
Cảm nhận được sự uy hiếp của Dương Gian, sắc mặt của búp bê gỗ hình người kỳ lạ này lập tức sợ hãi, sau đó nhắm mắt lại, xoay đầu qua bên khác, không dám làm gì nữa.
“Ai, ai đang kêu ta.”
Diệp Chân đang ngủ lúc này đột nhiên giật mình tỉnh dậy, cả người hắn ngồi dậy, lập tức cảnh giác.
“Không tệ, xem ra nửa năm không gặp, cảnh giác của một người ngự quỷ vẫn không bị mất đi, nhưng mà nhìn bộ dạng của ngươi sao thấy chán vậy, đã bị đả kích gì sao?”
Dương Gian mở miệng hỏi.
“Duong Gian?” Diệp Chân nhìn thấy trong phòng khách đột nhiên có người xuất hiện, lập tức ngờ vực.
Theo phản xạ hắn muốn đứng dậy, nhưng sau đó cả người như không có sức, té xuống ghế sofa.
Vào lúc này nào là danh lợi, nào là vô địch, nào là thiên hạ đệ nhất hình như đã không còn quan trọng.
Hắn chỉ muốn trở thành một phế nhân trốn tại nghĩa địa này không ai vào được.