Dương Gian không ngờ mất tích nửa năm nay Diệp Chân cái gì cũng không làm, chỉ trốn trong Phúc Thọ Viên trở thành một phế nhân, và xem ra hắn hình như đã chịu đả kích rất lớn nào đó.
Chỉ là hắn có chút không hiểu, đã bị đả kích gì mà khiến cho Diệp Chân trở nên như vậy.
“Ngươi bây giờ không còn giống ngươi của lúc trước chút nào cả, thời đại linh dị đã tới rồi, ngươi nên phấn chấn trở lại, có rất nhiều chuyện đang đợi ngươi đi làm.”
“Và thời gian chán chường của ngươi cũng đã đủ dài rồi, nếu tiếp tục cứ như thế thì nói không chừng thật sự sẽ trở thành phế nhân đấy.”
Dương Gian đang thử khuyên vài câu.
Diệp Chân vẫn nằm bệt trên ghế sofa, không hề nhúc nhích, có hơi không sức mà trả lời: “Trở thành một phế nhân cũng tốt lắm, ta đã không được rồi, ngươi đừng khuyên ta nữa, hãy xem như Diệp Chân đã chết trong lúc đánh nhau với tổ chức quốc vương đi.”
“Từ nay về sau trong giới linh dị chỉ có Dương Gian ngươi, sẽ không còn Diệp Chân?”
“Ngươi đã xảy ra chuyện gì? Nói ra xem ta có thể sẽ giúp được ngươi không.” Dương Gian tiếp tục nói.
Hắn không muốn nhìn thấy một người ngự quỷ xuất sắc lại như thế rút khỏi giới linh dị, đặc biệt là vào thời đại này, có thêm một người như Diệp Chân vậy thì có thêm một phần ổn định.
“Ta rất tốt, không có xảy ra chuyện gì cả, ta chỉ là đột nhiên nhớ lại một số chuyện xảy ra trong quá khứ mà thôi.” Diệp Chân vừa nói vừa đưa tay ra lấy bịch đồ ăn vặt ở kế bên sofa.
Nhưng đồ ăn vặt có chút xa, Diệp Chân đưa tay ra không tới, cuối cùng đã than thở mà rút tay về, sau đó đổi tư thế khác mà tiếp tục nằm xuống.
“Chuyện trong quá khứ thì cũng đã xảy ra rồi, ngươi bây giờ phế vậy thì được gì chứ?” Dương Gian hỏi.
“Đây là chuyện của ta, ngươi đừng nói nữa, ngươi đi đi, thời đại này đang cần ngươi, không phải cần một người phế nhân như ta, hãy để ta yên tĩnh mà nằm chết ở đây.” Diệp Chân quơ tay, có hơi không có sức mà nói.
Dương Gian không phải là một người thích khuyên ngươi, hắn nghe Diệp Chân nói vậy, cũng không nói thêm gì.
Hắn nhìn ra được trong lòng của Diệp Chân có nút thắt, nếu như Diệp Chân không giải nút thắt này thì hắn chỉ có thể uổng phí cả đời của mình trong Phúc Thọ Viên này.
“Tuy ngươi vậy, ta cũng chỉ là đến thành phố Đại Hải dạo một vòng, nếu như ngươi vẫn còn sống, vậy thì thành phố Đại Hải cũng không có chuyện gì, vậy thì ta cũng nên đi.” Dương Gian nói.
Diệp Chân không có trả lời, hắn hình như đã ngủ rồi.
Dương Gian xoay người bước đi, nhưng mới đi vài bước thì cảm thấy đống rác dưới chân có gì đó.
Bời ra xem, thì lại nhìn thấy vũ khí linh dị của Diệp Chân, là một cây kiếm dài đặc biệt.
Dương Gian đã nhặt cây kiếm dài lên, sau đó rút kiếm ra xem.
Lập tức.
Có một lời nguyền đáng sợ chắc chắn chết đã trực tiếp xuất hiện.
Nhưng mà đối với Dương Gian bây giờ mà nói, lời nguyền chắc chắn chết này đã không thể giết chết hắn, cho dù là lời nguyền chắc chắn chết của La Văn Tùng có chồng lên nhau, thì hắn cũng có thể hoàn toàn mà chống cự được.
Cây kiếm dài rỉ sét bị vặn vẹo và mất hình dạng, nhưng vẫn có thể thấy rõ chữ “ Chân” được khắc trên một mặt của cây kiếm, rõ ràng đây là đại diện cho Diệp Chân.
Nhưng mà một mặt khác của cây kiếm dài lại khắc một chữ “ Vũ”, có lẽ đây là do Diệp Chân muốn tế tiểu đệ a Vũ đã chết của hắn.
A Vũ được xem là người dẫn dắt Diệp Chân bước vào trong giới linh dị, đồng thời bản thân cũng là người phụ trách thành phố Đại Hải, và là mối quan hệ vừa bạn vừa là thầy của Diệp Chân.
Chỉ đáng tiếc a Vũ này cuối cùng cũng đã chết trong tay của tổ chức quốc vương.
Cây kiếm bỏ vào bao lại, và linh dị của lời nguyền chắc chắn chết cũng sẽ biến mất.
Dương Gian tùy tiện quăng đi, cây kiếm trực tiếp bay đi sau đó đóng lên bức tường bên cạnh.
“Ngươi ngủ một giấc đi “
Giọng nói của Dương Gian lần nữa vang lên.
Sau đó Diệp Chân chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa, đến cuối cùng đã không còn nghe rõ nữa, nhưng mà cùng lúc đó, mí mắt của hắn ngày càng nặng, có một nỗi buồn ngủ không thể chống lại được.
Hắn không có chống lại cơn buồn ngủ, mà đã ngáp vài cái, đổi một tư thế dễ chịu hơn để đi vào giấc ngủ.
Và sau khi Diệp Chân ngủ thiếp đi, Dương Gian vẫn chưa rời khỏi, chỉ là đứng cách sofa không xa mà nhìn hắn.
“Ta lại muốn biết có chuyện gì mà khiến cho Diệp Chân chán nản như vậy.” Trong lòng của Dương Gian suy nghĩ.
Hắn mới dùng đến linh dị của Quỷ Mộng, để kéo Diệp Chân vào trong thế giới của Quỷ Mộng.
Trong thế giới của Quỷ Mộng vẫn là ký ức của Diệp Chân, đã dệt lên một giấc mộng có thật.
Dương Gian lúc này cũng bước vào trong giấc mộng.
Vừa vào trong giấc mộng.
Dương Gian đi tới một viện dưỡng lão lâu đời tại thành phố Đại Hải.
Nơi này chắc đã xảy ra chuyện gì đó nên mới khiến cho Diệp Chân cả đời này đã không thể nào quên được, bởi vì những gì trong giấc mộng đều được xây dựng rất thật.
Dương Gian dẫn theo con chó hung dữ ẩn núp mà quan sát.
Và lúc này Diệp Chân giống như một người bị mất hết ký ức vậy, dường như đã trở về quá khứ một lần nữa, thật chất không có để ý đây là thế giới của Quỷ Mộng, bởi vì linh dị của Quỷ Mộng đã ngăn chặn một đoạn ký ức nào đó của hắn.
Nếu là lúc trước thì Dương Gian không làm được, nhưng do hắn chìm trong giấc ngủ hơn nửa năm, hắn đối với linh dị của Quỷ Mông khống chế ngày càng thuần thục hơn, có thể dễ dàng khống chế Quỷ Mộng một cách tỉ mỉ.
Thậm chí hắn còn có thể chồng lên giữa hiện thực và giấc mộng, khiến cho người khác bước vào mà không phân biệt được đâu là giấc mộng và đâu là hiện thực.
Rất nhanh.
Ở không xa Dương Gian nhìn thấy có một chiếc xe buýt đang chạy tới, sau đó ngừng ở trước viện dưỡng lão này.
Rất nhanh.
Có rất nhiều học sinh trẻ tuổi đã từ trên xe buýt bước xuống.
Trong đó có Diệp Chân.