Dương Gian nhìn thấy một cô nữ sinh thân hình nhỏ bé, rất là hoạt bát đang nói chuyện với Diệp Chân, đồng thời cũng đang hối hắn nhanh chóng xuống xe, hình như có quan hệ rất mật thiết với Diệp Chân.
Gương mặt của Diệp Chân lúc này ngơ ngác, hình như sau khi bước vào trong thế giới của Quỷ Mộng còn có chút chưa thích nghi, nhưng khi nghe tiếng gọi của nữ sinh đó, Diệp Chân mới hồi thần lại.
“Bây giờ Diệp chân chỉ là một người bình thường, thậm chí còn chưa trở thành người ngự quỷ.” Trong lòng của Dương Gian suy nghĩ.
Sau đó hắn thông qua cuộc trò chuyện của đám học sinh này nên đã biết được họ tới viện dưỡng lão này để làm công ích, vì muốn chăm sóc những người già trong viện dưỡng lão, và nữ sinh có quan hệ thân thiết với Diệp Chân tên là Phùng Tư Tư, quen biết với Diệp Chân đã lâu, được xem là thanh mai trúc mã.
Dương Gian tuy có thể khống chế linh dị của Quỷ Mộng, nhưng bản thân hắn lại không có giá ngự Quỷ Mộng, người thật sự giá ngự linh dị của Quỷ Mộng là con chó hung dữ bên cạnh hắn, do đó hắn không có cách nào trực tiếp từ trong thế giới của Quỷ Mộng mà cướp đoạt mọi tin tức, chỉ có thể thông qua quan sát từ từ.
Theo câu chuyện phát triển trong giấc mộng.
Diệp Chân và một đám học sinh nam khi quét dọn tại tòa nhà bị bỏ hoang thì vô tình phát hiện ra một cái thùng.
Và ác mộng cũng bắt đầu từ đó.
Trong thùng đó lại chứa một cái xác, nói chính xác hơn là một con ác quỷ, con ác quỷ đó chính là Quỷ Chết Thay sau này do Diệp Chân giá ngự.
Đám học sinh đang muốn mở cái thùng ra, và điều đáng sợ cũng đã từ đó mà xảy ra.
Sức mạnh linh dị của Quỷ Chết Thay đã từ đó lan tràn ra ngoài, những gì đám học sinh này đã làm đối với cái thùng này sẽ được chuyển dời lên người khác.
Do đó trong viện dưỡng lão liên tiếp có người chết.
Diệp Chân phát hiện sự kỳ lạ của cái thùng, đang muốn sẽ hỷ đi cái xác chết trong thùng, đang muốn dùng lửa đốt cháy cái thùng đó.
Nhưng đổi lại là từng người xung quanh bị đốt cháy.
Thậm chí Diệp Chân còn tận mắt chứng kiến Phùng Tư Tư chết ngay trước mặt mình.
Đồng thời Diệp Chân cũng ý thức được việc mình làm vậy đối với cái xác này đã hại chết những người khác, hắn không thể chấp nhận được đã sụp đổ hoàn toàn nên đã ôm cái xác cùng nhảy xuống lầu.
Và với sự sai lầm này mà đã khiến cho Diệp Chân giá ngự được Quỷ Chết Thay.
Bởi vì những người xung quanh đều đã chết hết, chỉ còn lại Diệp Chân và Quỷ Chết Thay.
Mà Diệp Chân và Quỷ Chết Thay là cùng nhau nhảy lầu.
Cho nên mới xảy ra linh dị xung đột với Quỷ Chết Thay.
“Thì ra là vậy.” Dương Gian đã hiểu được Diệp Chân đã có một quá khứ đau khổ như vậy.
Nhưng chuyện này đã xảy ra từ lâu rồi, sao đến giờ Diệp Chân mới chán chường vậy.
Sau đó Dương Gian mới từ trong giấc mộng mà từ từ hiểu ra.
Sau khi Diệp Chân hôn mê đã bị A Vũ cứ sống, a Vũ lúc này là người phụ trách thành phố Đại Hải, chắc do cảm nhận được không khí linh dị nên đã tới đó, chỉ là hắn không gặp ác quỷ, mà chỉ nhìn thấy Diệp Chân đã trở thành người ngự quỷ.
Cũng từ đó hai người quen nhau, và sau khi tỉnh lại Diệp Chân vẫn không thể nào chấp nhận sự thật này, dường như sụp đổ hoàn toàn.
A Vũ đã dùng đến sức mạnh linh dị để khiến cho Diệp Chân quên đi đoạn ký ức này.
Diệp Chân chỉ nhớ bản thân mình rất thích uống sữa, bởi vì là do cô gái tên Phùng Tư Tư đó đã dặn dò hắn phải uống sữa thường xuyên để cao lớn.
Mà thực tế thì Diệp Chân lại không thích uống sữa.
“A Vũ chết rồi, linh dị ảnh hưởng của a Vũ đối với Diệp Chân cũng biến mất, ký ức bị phong tỏa đã tỉnh lại, cho nên hắn mới chán chường như vậy.” Lúc này Dương Gian mới hiểu ra mọi thứ.
Lúc này hắn bắt đầu suy nghĩ, nên làm sao để giúp Diệp Chân trở lại bình thường.
Có ba cách.
Cách thứ nhất trực tiếp xóa đi hoặc sửa đổi phần ký ức đó của hắn, làm giống y như a Vũ.
Cách thứ hai để cho Diệp Chân ở trong giấc mộng thay đổi kết cục đau thương này, nhưng Dương Gian lại không thể thay đổi hiện thật, sau này Diệp Chân cũng sẽ phát hiện chân tướng.
Cách thứ ba là cứu sống nữ sinh tên Phùng Tư Tư đó.
Dương Gian suy nghĩ một lúc, hắn không có lựa chọn cách nào cả, hắn đã thay thế a Vũ trước đây, nhưng lại không khiến cho Diệp Chân mất đi đoạn ký ức đó, mà là khuyên bảo hắn.
“Đây không phải là lỗi của ngươi, tất cả mọi thứ đều do linh dị tạo thành, chỉ cần linh dị còn tồn tại, vậy thì chuyện như thế sẽ không ngừng xảy ra.”
Chỉ là do Diệp Chân vẫn chưa có cách nào chấp nhận, hắn vẫn còn chìm trong đau khổ.
Nhưng mà Dương Gian cũng hiểu, dù gì Diệp Chân cũng là gián tiếp giết chết người con gái mình thích, mà còn nhìn thấy người con gái đó chết thảm trước mặt mình, nổi đau khổ này chẳng khác nào là địa ngục, muốn thoát khỏi nỗi ám ảnh này, không hề dễ dàng.
Dương Gian không có hóa thân thành a Vũ để khuyên bảo, mà là vẫn để hắn trong thế giới của Quỷ Mộng tiếp tục đau khổ.
Dù gì thời gian có thể chữa lành mọi thứ, hy vọng vào một ngày nào đó Diệp Chân sẽ nghĩ thông, và bỏ xuống được mọi thứ.
Chỉ có như vậy thì hắn mới trở nên mạnh lớn được.
Nếu như Dương Gian lựa chọn thay đổi ký ức, hoặc là dùng phương pháp lừa gạt nào đó để khiến cho Diệp Chân phấn chấn trở lại, vậy thì Diệp Chân sẽ không bao giờ thật sự trưởng thành được.
Trong thế giới của Quỷ Mộng ngay cả thời gian còn có thể ảnh hưởng được, nhìn có vẻ như Diệp Chân chỉ đang ngủ, nhưng thực tế thì hắn ở trong thế giới của Quỷ Mộng ngày qua ngày.
“Khi nào có thể giải quyết được nút thắt này, thì lúc đó hãy tỉnh lại vậy.”
Dương Gian rời khỏi thế giới của Quỷ Mộng, hắn không muốn đợi ở đây, bởi vì hắn còn nhiều chuyện khác cần làm.
Cho nên hắn đã âm thầm mà rời khỏi tòa biệt thự đó, và cũng rời khỏi Phục Thọ Viên.