“Ở đây chỉ có mình ngươi sao?” Sau đó hắn lại nhìn quanh một vòng, cảm nhận không ít không khí của người sống.
Thượng Quan Vân nói: “Không phải, ở đây có rất nhiều người, có bạn học của Miêu Tiểu Thiện, còn có những họ hàng khác.”
Hắn đại khái đếm được có đến hai mươi mấy người.
Nếu không phải biệt thự này đủ lớn, thì thật chất không ở được nhiều người vậy.
“Anh Chân, người đừng để bụng, họ chỉ tạm thời ở đây, tuyệt đối không ở lâu, và cũng không làm hư tòa biệt thự, ngươi xem mỗi ngày chúng tôi đều có dọn dẹp vệ sinh, ngay cả bức tường cũng lau chùi rất sạch.”
Sau đó Thượng Quan Vân nhanh chóng giải thích.
Hắn cũng biết nhiều người như vậy ở lại đây cũng không tốt, dù sao căn nhà này cũng là của Dương Gian, ngay cả Miêu Tiêu Thiện cũng chỉ là tạm thời ở đây, tuy nói là tặng cho Miêu Tiểu Thiện, nhưng nếu không biết điều, thì chỉ một câu nói cũng bị Dương Gian giải quyết.
“Đông người ở đây thì càng náo nhiệt hơn, ít ra Miêu Tiểu Thiện không cảm thấy cô đơn.” Dương Gian bình tĩnh nói.
Thượng Quan Vân nghe thế lập tức thở nhẹ nhõm, rõ ràng là Dương Gian không để bụng chuyện này.
Dương Gian lại nói: “Nhưng mà nếu đã ở thì hãy bảo vệ chỗ này, đừng có một ngày nào đó tham lam mà cạo lớp vàng đó xuống, đó là thứ ngăn chặn sự xâm nhập của linh dị, liên quan đến tính mạng của các ngươi.”
“Ta hiểu, ta hiểu, tuy ta không phải biết nhiều, nhưng điểm này thì vẫn còn biết.” Thượng Quan Vân nhanh chóng trả lời.
Dương Gian nói: “Người nhiều vậy, thì có vài người ngu ngốc cũng rất bình thường, trong nhà an toàn ta có để lại một mớ vàng, chỗ nào chảy thì bù lắp vào, Miêu Tiểu Thiện nhẹ dạ, lại hiền lành, không quản được người, ngươi cực một chút giúp đỡ chuyện này dùm.”
“Ta không muốn nàng xảy ra chuyện, người anh họ như ngươi khi nào cần nhẫn tâm thì hãy nhẫn tâm lên.”
Nói xong, hắn không biết từ lúc nào đã đưa ra cây súng bằng vàng nhét vào trong tay của Thượng Quan Vân.
“Anh Chân, đây, đây là.” Thượng Quan Vân nhìn thấy cây súng trong tay lập tức giật mình.
Thứ này là điều cấm dùng.
“Ta tới đây thăm Miêu Tiểu Thiện một chút thì sẽ đi, có rất nhiều chuyện vẫn còn đang đợi ta đi làm, sau này chưa chắc kịp thời chăm sóc được nàng, ngươi từng trải qua sự việc linh dị, tâm lý sẽ tốt hơn những người bình thường, để ngươi quản lý nơi này là thích hợp nhất.” Dương Gian nói.
Thượng Quan Vân nhìn cây súng trong tay, lại nhìn Dương Gian, trong lòng có chút do dự.
“Ngươi có thể từ chối, nhưng cơ hội chỉ có một lần.” Dương Gian lại nói.
Thượng Quan Vân lập tức cắn răng nói: “Ta hiểu rồi anh Chân, ở đây hãy giao cho ta, ta sẽ quản lý tốt chỗ này, bảo vệ biểu muội thật tốt, ai dám phá hoại nơi này, ta sẽ không kiêng nể.”
Hắn cũng biết, bây giờ sự việc linh dị xuất hiện rất nhiều, có rất nhiều nơi bắt đầu loạn lên, muốn canh giữ một nhà an toàn như vậy thì đừng mong có người chiếu cố, cũng chỉ có thể nhờ bản thân mình.
“Ngoại trừ vàng ra, trong nhà an toàn còn có một đống tài sản hỗn độn, ta đoán là Miêu Tiểu Thiện cũng chỉ để đó không có động vào, nhưng ngươi xem xử lý như thế nào, bảo đảm cả đời phú quý cũng không thành vấn đề.” Dương Gian nói.
“Những thứ đó là của anh Chân và biểu muội, ta không thể lấy được.” Thượng Quan Vân nhanh chóng khước từ.
Dương Gian nói: “Lấy đi, đừng phung phí thì được rồi, dù gì cũng không xài hết được, và Miêu Tiểu Thiện cũng không thích hợp ra ngoài đi làm, sau này nàng muốn làm những gì mình thích thì cũng cần có tiền để duy trì.”
“Ta hiểu rồi.” Thượng Quan Vân gật đầu.
Giây phút này hắn cảm thấy biểu muội này của mình thật sự rất hạnh phúc, được Dương Gian này chiếu cố cả đời không lo ăn không lo mặc.
Và Dương Gian cần hắn làm, là làm tốt vai diễn của một quản gia là được.
Nhưng mà sự hồi báo cũng vô cùng phong phú.
Trong lòng của Thượng Quan Vân hiểu rõ. Cho nên hắn chấp nhận công việc này, dù gì Miêu Tiểu Thiện cũng không phải là người ngoài.
“Thương Quan Vân, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Vào lúc này có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi rất hiền lành từ trên lầu đi xuống.
“Dì, là Dương Gian đến, con đang nói chuyện với Dương Gian.” Thượng Quan Vân nhanh chóng dẹp cây súng, sau đó nói.
Người phụ nữ này có vài nét giống Miêu Tiểu Thiện, có lẽ là mẹ của Miêu Tiểu Thiện.
“Là Dương Gian sao.” Người phụ nữ trung niên đó nhìn thấy Dương Gian có chút kích động, và cũng có chút khẩn trương không biết nên làm sao, hình như nhìn thấy nhân vật quan trọng nào đó, tỏ ra rất thận trọng.
“Tiểu Thiện, Dương Gian đến rồi, mau ra đây.”
Nàng nhanh chóng la lến.
Rất nhanh, tất cả những người trong nhà đều nghe thấy và đều bước ra ngoài.
Miêu Tiểu Thiện đang mặc đồ ngủ, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, khi nàng nhìn thấy Dương Gian lại lập tức ngơ ngác, và đôi mắt như muốn rơi lệ.