Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3522 - Chương 3279: Phóng Viên Hạ Phong

Chương 3279: Phóng viên Hạ Phong Chương 3279: Phóng viên Hạ Phong

“Ngươi tin trên thế giới này có quỷ không?”

“Ta tên Hạ Phong, là một phóng viên, hành nghề nhiều năm ta vẫn đang điều tra một việc, đó chính là trên thế giới này rốt cuộc có quỷ hay không, bởi vì ta tin tưởng trên thế giới này là có quỷ, chỉ là vẫn không phát hiện ra mà thôi, vì chứng minh điểm này, ta mượn công việc đi thăm rất nhiều nơi, hỏi thăm rất nhiều người, qua một phen điều tra lấy chứng cứ, ta phát hiện thế hệ trước người tuổi càng lớn càng tin tưởng trên đời này có quỷ, người càng trẻ tuổi ngược lại càng cảm thấy trên thế giới này không có quỷ.”

“Là người đời trước mê tín, hay là bọn họ trước kia thật sự đã gặp qua thứ gì đó đáng sợ, cho nên mới hết lòng tin như vậy?”

“Ta không rõ lắm, nhưng xuất phát từ hứng thú và cố chấp, lần này ta tới một viện dưỡng lão của thành phố Đại Đông để điều tra, hy vọng chuyến này ta có thể có thu hoạch khác.”

Một người đàn ông đeo kính, làn da hơi thô ráp, thân thể cường tráng, giờ phút này đang cầm bút ghi âm ghi lại.

Sau khi ghi chép xong, Hạ Phong thu hồi bút ghi âm, sau đó mua một ít quà tặng ở gần đó, sau đó hắn mang theo quà đi vào viện dưỡng lão này.

Sở dĩ lựa chọn loại nơi này, là vì Hạ Phong cho rằng ở chỗ này có khả năng lớn nhất phỏng vấn được manh mối có giá trị, bởi vì trong viện dưỡng lão đều là người già, trải qua nhiều chuyện, nói không chừng người già nào đó thực sự tiếp xúc qua một ít chuyện không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo người già trong viện dưỡng lão thiếu bầu bạn, độ khó phỏng vấn là thấp nhất.

Sau khi Hạ Phong đi vào viện dưỡng lão đã nói chuyện với viện trưởng một phen, được sự cho phép, sau đó chuẩn bị bắt đầu phỏng vấn chính thức.

Hắn không gấp gáp, mà đang lựa chọn mục tiêu phỏng vấn.

Trong viện dưỡng lão có rất nhiều người già, nếu như mỗi người đều đi phỏng vấn thì hắn không có nhiều thời gian như vậy, dù sao Hạ Phong còn phải làm việc, đi làm, kiếm tiền, cho nên hắn chỉ có thể chọn lựa mấy người già tiến hành phỏng vấn, bởi vậy hắn cần tự mình đi sàng lọc.

Hạ Phong làm việc nhiều năm, ít nhiều vẫn có chút năng lực nhận biết người, có một số người già tuy rằng tướng mạo xấu xí, nhưng trên mặt lại viết đầy chuyện xưa.

“Bắt đầu từ cụ già kia đi.”

Rất nhanh, Hạ Phong phát hiện một ông lão, ông lão kia một mình ngồi xe lăn dưới một cây đại thụ, tắm mình trong ánh mặt trời loang lổ, nhìn qua hết sức cô độc, mà hộ lý cũng không biết đi nơi nào, cũng không ở bên cạnh bầu bạn.

Nhưng ông già nheo mắt, chợp mắt và dường như tận hưởng tất cả, rất thoải mái.

“Người già có thể hưởng thụ cô độc, nội tâm nhất định vô cùng mạnh mẽ, người như vậy khi còn trẻ sự từng trải thường bất phàm.” Hạ Phong thầm nghĩ trong lòng

Hắn mang theo một món quà đi tới.

Ông lão ngồi trên xe lăn cũng không chú ý có người tới gần, dường như thật sự đã ngủ.

“Ông ơi, ông ơi, dậy đi, có nghe được cháu nói chuyện không?”

Hạ Phong ở một bên nhẹ giọng gọi, tuy rằng quấy rầy ông lão nghỉ ngơi không lễ phép lắm, nhưng hắn cũng hết cách, dù sao hôm nay thời gian đi ra phỏng vấn chỉ có hai giờ.

Ông lão chậm rãi mở mắt, ông ta nhìn một cái: “Nhóc con, cậu là nhóc con nhà ai vậy, sao ta chưa từng gặp cậu?”

“Vừa nãy quấy rầy ông nghỉ ngơi thật sự xin lỗi, cháu là một phóng viên, đang làm phỏng vấn, ông có rảnh không? Cháu có thể hỏi ông mấy câu không, rất nhanh thôi, sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu thời gian của ông.” Hạ Phong vô cùng khách sáo nói, đồng thời lấy ra cây bút ghi âm.

“Phỏng vấn? Không có hứng thú, cậu đi tìm người khác đi. “Ông lão từ chối.

“Món quà này mong ông nhận cho, cháu thật lòng hy vọng ông có thể tiếp nhận phỏng vấn của cháu, xin ông đấy.” Hạ Phong đưa quà tới, lần nữa cầu xin.

Ông lão hừ một tiếng trực tiếp ném quà sang một bên, không thèm nể nang Hạ Phong chút nào.

“Lão Trương, ngươi vẫn cứ xấu tính như vậy, thằng bé lịch sự như thế, còn tặng quà, chỉ hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi cũng không đáp ứng, chẳng trách không có ai nói chuyện với ngươi, đáng đời cô độc đến già.”

Lúc này, một ông lão tản bộ nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn nổi lên tiếng.

Ông lão ngồi trên xe lăn này tên là Lão Trương, ông ta hừ một tiếng: “Ngươi có lòng tốt như vậy, ngươi đi mà tiếp nhận phỏng vấn, ta không có hứng thú.”

“Ngươi đừng nói, ta rất vui được người ta phỏng vấn đây, nhóc con, nào, lại đây, ngươi tới phỏng vấn ta, có vấn đề gì cứ việc hỏi, tính ta tốt hơn hắn nhiều, thích nhất là tán gẫu với người ta.” Ông lão tản bộ này đi tới, ngồi xuống dưới gốc cây đại thụ.

Hạ Phong xấu hổ cười, nhưng cũng không tiện từ chối, lập tức dời mục tiêu, phỏng vấn ông lão đang tản bộ này: “Ông ơi, ông họ gì ạ.”

“Ta họ Tôn.”

Ông Tôn này rất nhiệt tình: “Nhóc con đừng đứng chứ, nào, ngồi chỗ này, ngồi phỏng vấn tốt biết bao nhiêu, đứng mệt lắm.”

“Vậy được, ông Tôn giờ cháu chính thức bắt đầu đây.”

Hạ Phong mở bút ghi âm ra: “Ông Tôn, câu đầu tiên cháu muốn hỏi là, ông tin trên thế giới này có quỷ không?”

“Cái gì? Cái quái gì? Quỷ?”

Ông Tôn liên tục lắc đầu: “Ta không mê tín đâu, ta là người theo chủ nghĩa khoa học kiên định không đổi, tuy rằng hồi ta còn trẻ bạn bè từng kể rất nhiều chuyện ma quỷ, nào là chỗ nào bị quỷ ám, chỗ nào chết người, nhưng ta căn bản không tin, nếu thật sự có quỷ, sao ta chưa từng thấy qua? Nhóc con, thấy cậu tuổi còn trẻ thế này sao lại phong kiến như thế? Như vậy không tốt lắm đâu, ta kể cho cậu nghe chuyện hồi ta còn trẻ tranh hạng đầu tặng quà trong livestream, cậu biết đó là gì không.”

Ông Tôn này bắt đầu câu chuyện thì cứ lải nhải liên tục không ngừng, chuẩn bị bốc phét một số chiến tích vĩ đại hồi mình còn trẻ.

Đối với việc này, Hạ Phong không còn thấy lạ, hắn đang nghĩ làm thế nào để chuyển đề tài, hoặc nhanh chóng kết thúc lần phỏng vấn này.

Bởi vì ông Tôn này căn bản không giống với người có câu chuyện, không đáng để bỏ thời gian đi phỏng vấn.

“Năm đó quỷ phá hung dữ như thế, sao lại để đồ ngu xuẩn vô tri như ngươi sống sót chứ, ngươi nên thấy may mắn mình cả đời này không gặp phải quỷ, nếu thật sự gặp phải, đồ ngu xuẩn nhà ngươi sớm đã chết rồi.” Bên cạnh, ông lão họ Trương ngồi xe lăn tức giận, mắng chửi ông lão họ Tôn kia.

“Lão Trương, ngươi nói năng kiểu gì vậy, trù ta chết phải không, năm đó ta là đầu bảng livestream, lúc nào phải chịu cục tức thế này?” Ông Tôn bị mắng chửi như vậy cũng chịu không nổi, đứng dậy muốn đòi lại sĩ diện.

Hạ Phong lúc này lại sửng sốt một chút, sau đó hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào ông lão họ Trương kia, trong lòng vô cớ có chút kích động.

Ông lão này quả nhiên có câu chuyện, dường như ông ấy biết chút gì đó.

“Ông Tôn, ông bớt giận, cháu sẽ đẩy ông Trương đi, không quấy rồi ông tản bộ nữa.”

Hạ Phong không muốn hai ông lão tiếp tục cãi nhau ở đây, hắn lập tức hành động, đẩy xe lăn mang theo ông Trương nhanh chóng rời khỏi.

“Lão Trương, có bản lĩnh thì đừng đi, hôm nay ta muốn đấu một mình với ngươi.” Ông Tôn mắng.

Nhưng Hạ Phong lại chạy nhanh hơn, hắn không muốn bỏ qua cơ hội phỏng vấn tuyệt vời này.

Đẩy ông Trương này trở lại trong tòa nhà, sau đó tìm một gian phòng không người đặt xuống.

“Ta còn tưởng rằng phóng viên như anh cũng giống như mấy nhóm phóng viên khác, vừa tới liền hỏi, ông sống có tốt hay không, có vui hay không. Phì, phiền giống như ruồi bọ, anh nói anh sống không tốt, sống không vui, bọn họ cũng sẽ không phát sóng, hỏi cũng như không.” Ông Trương dường như có thành kiến rất sâu đối với phóng viên.

“Ông ơi, đây là một cuộc phỏng vấn cá nhân, đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu, cháu tên là Hạ Phong, vẫn luôn tìm kiếm sự kiện linh dị trong dân gian, vừa rồi nghe ông nói, trước kia quỷ phá rất dữ dội? Câu này là ý gì, ở đây trước kia có quỷ ám sao?” Hạ Phong hỏi.

“Không phải viện dưỡng lão có ma, là nơi đó có ma.” Ông Trương chỉ về một hướng ngoài cửa sổ.

Hạ Phong nhìn theo hướng đã chỉ, ngoài cửa sổ chẳng có gì: “Ông ơi, ông nói nơi đó là nơi nào vậy?”

“Chỗ đó vốn dĩ có một tòa cao ốc, sau này dỡ rồi.”

Ông Trương mang theo mấy phần hồi ức nói: “Đâu chỉ tòa cao ốc đó bị quỷ ám, lúc đó cả nước nơi đâu cũng có quỷ, một thành phố bị phá dữ nhất còn phong tỏa nữa, không biết đã chết bao nhiêu người.”

“Quỷ phá đến mức phong tỏa thành phố?” Hạ Phong cả người run bắn, rất kinh nghi.

Thật hay giả đấy?

“Ông ơi, cháu nhớ đại khái sáu mươi năm trước các nơi trên cả nước đích thực có một số sự kiện tai họa, ví dụ như nhà máy hóa chất rò rỉ, dịch cảm cúm, động đất, nhưng đó đều là một số thiên tai nhân họa, cũng chưa từng nghe nói vì quỷ ám mà phong tỏa thành phố.” Hạ Phong hỏi lại lần nữa.

Nếu hắn đã đi phỏng vấn, đương nhiên cũng sẽ tìm hiểu một số sự kiện lớn xảy ra ở mỗi thời đại.

“Mấy thứ mà anh nói đều là giả, vì để che giấu chân tướng quỷ ám, khụ khụ.” Ông Trương lúc này tâm trạng có chút kích động, không nhịn được bắt đầu ho.

“Ông ơi ông đừng kích động.” Hạ Phong vội vàng đứng dậy giúp ông lão điều hòa hơi thở.

Đợi sau khi tâm trạng của ông Trương ổn định một chút, Hạ Phong mới hỏi tiếp: “Ông ơi, ông nói những tai nạn đó đều là giả, ông có chứng cứ gì không?”

“Chứng cứ? Muốn chứng cứ gì, trải nghiệm của chính bản thân ta chính là chứng cứ.” Ông Trương hừ một tiếng: “Nếu anh không tin thì đừng hỏi nhiều như vậy, anh cho rằng ta rất muốn nói với anh những thứ này à?”

“Ông ơi, xin lỗi, cháu không phải không tin, vì dù sao phỏng vấn cần đảm bảo tính chân thực, vậy ông có thể kể cháu nghe trải nghiệm khi còn trẻ của ông không?” Hạ Phong vội vàng xin lỗi, sau đó vô cùng tò mò mà hỏi.

Hắn cảm thấy câu chuyện của ông Trương này rất không tầm thường.

Buổi phỏng vấn hôm nay của hắn có lẽ sẽ thu được tiến triển mang tính đột phá lớn.

Ông Trương thấy thái độ của Hạ Phong tốt như vậy, bắt đầu mềm lòng, sau đó chậm rãi nói: “Chuyện đó ta thực ra cũng không muốn nói ra cho lắm, bởi vì ta vẫn luôn muốn cố hết sức quên đi chuyện của năm đó, nhưng mà một lão già như ta đoán chừng cũng chẳng sống được bao lâu nữa, nếu anh đã muốn nghe, vậy ta coi như kể một câu chuyện vậy.”

Hạ Phong không nói gì, vội vàng rót một chén trà cho ông Trương, sau đó chuẩn bị sẵn bút ghi âm.

“Ta họ Trương, tên đầy đủ là Trương Chí Đông, là người thành phố Đại Đông.”

Ông lão tên Trương Chí Đông này nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhớ lại vừa nói: “Đại khái là sáu mươi năm trước đi, khi đó ta mới hơn hai mươi tuổi, rất trẻ, nhưng thật bất hạnh, tuổi còn trẻ vậy mà trong đầu mọc một khối u.”

“Bác sĩ nói phẫu thuật nguy hiểm rất lớn, nếu như không mổ, ta nhiều nhất có thể sống được nửa năm, nhưng ngay buổi tối trước khi phẫu thuật, ta đang nằm trên giường bệnh ngủ, lại đột nhiên biến mất khỏi bệnh viện, đi tới tòa nhà bên kia.”

“Đột nhiên biến mất? Ông có thể nói rõ hơn không?” Hạ Phong vội vàng ngắt lời Trương Chí Đông, sau đó hỏi.

“Giải thích? Ta giải thích với anh thế nào? Đến bây giờ ta vẫn không hiểu được.” Trương Chí Đông nói.

“Ông cứ nói tiếp.” Hạ Phong không hỏi nữa, tiếp tục nghe.

Trương Chí Đông nói: “Ta nhớ rất rõ ràng, đột nhiên xuất hiện ở dưới tòa cao ốc, ta ngay cả giày cũng không đi, chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân, hơn nữa gió ban đêm đặc biệt lạnh, lúc đó ta cảm thấy rất lạnh. Sau đó có mấy người thần bí nhìn ta chằm chằm, lúc đó ta sợ lắm, cho rằng bọn họ là kẻ bắt cóc, muốn lấy nội tạng của ta.

“Người thần bí?” Hạ Phong vội vàng ghi nhớ tin tức quan trọng này.

“Sau đó ta mới hiểu được mấy người thần bí kia không phải bọn bắt cóc, trong đó có một người hình như là đại ca của bọn họ, muốn làm một cuộc giao dịch với ta, hắn để ta ngồi trên một cái ghế màu đỏ, sau khi chuyện kết thúc giúp ta phẫu thuật lấy khối u não ra, lúc đó ta vốn định từ chối, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, bị ép buộc ngồi trên cái ghế màu đỏ kia.”

Trương Chí Đông nói tới đây dừng lại một chút.

“Ông ơi, băng ghế là cái gì? Ông có thể nói rõ hơn không?” Hạ Phong nhân cơ hội này hỏi.

“Chính là cái ghế dài làm từ một khúc gỗ mài phẳng đi, đó là đồ nội thất khá hiếm thấy trong thời đại của ta.” Trương Chí Đông nói xong đưa tay ra dấu một chút.

Hạ Phong là phóng viên, kiến thức rộng rãi, cũng gặp qua một ít đồ cổ, lập tức dựa theo miêu tả của Trương Chí Đông nhanh chóng vẽ lên sổ, chỉ chốc lát sau ghế dài đã vẽ xong.

“Ông ơi ông nói là loại này sao?” Hắn đưa phác thảo qua.

Trương Chí Đông nhìn thoáng qua, gật gật đầu: “Đúng, chính là loại này, nhưng bên trên quét sơn đỏ, ta nhớ rõ vô cùng tươi đẹp, tươi đẹp giống như là đang nhỏ máu vậy.”

“Ta bị người thần bí cầm đầu kia ép ngồi xuống trên băng ghế đỏ, hơn nữa trong nháy mắt ta ngồi lên, nhìn thấy thứ mà cả đời này ta đều khó có thể quên được.”

“Thứ gì?” Hạ Phong hỏi.

Trương Chí Đông khẽ cúi thấp đầu, đè giọng xuống nói: “Quỷ.”

Quỷ?

Hạ Phong sững sờ, sau đó là một trận vui mừng cuồng nhiệt.

Mình điều tra lâu như vậy, hôm nay lại thật sự gặp được một người thực sự gặp qua quỷ.

“Thật sự là quỷ sao? Nếu băng ghế đó có quỷ, trước đó sao ông không phát hiện ra? Con quỷ đó có làm gì với ông không?” Hạ Phong sau đó là một tràng câu hỏi.

Trương Chí Đông đang tự nói với mình: “Ta không thể hiểu được cảnh tượng đó, bởi vì chiếc ghế đó kia trước đó rõ ràng chẳng có gì, nhưng thời điểm ta ngồi xuống, quỷ cũng xuất hiện trên chiếc ghế.”

“Tuy rằng hôm đó là buổi tối, nhưng ta nhìn thấy rất rõ ràng, con quỷ đó không có chân, giống như gắn liền với chiếc ghế đỏ, hơn nữa con quỷ rất muốn giết chết ta.”

“Nhưng lúc đó ta chỉ có sợ hãi, cơ thể không thể nào nhúc nhích, cũng không thể rời khỏi chiếc ghế gỗ.”

“Người thần bí kia lúc ấy không biết đã làm những gì, con quỷ cuối cùng không giết chết ta, mà ta ngồi lên đó không bao lâu, bèn bị lôi đứng lên, nói tới cũng lạ, ta vừa thoát khỏi băng ghế đỏ đó, quỷ liền biến mất không thấy đâu, trên băng ghế trống rỗng, chẳng có gì hết.”

Hạ Phong lắng nghe mà đè nén sự kích động trong lòng xuống, vừa ghi âm cùng lúc vừa nhanh chóng viết xuống một số suy nghĩ của mình.

Trên băng ghế màu đỏ có một con quỷ, chỉ có ngồi lên đó mới có thể nhìn thấy.

Quỷ muốn giết chết Trương Chí Đông, nhưng người thần bí dùng thủ đoạn gì đó ngăn cản.

“Cứ vậy, ta hoàn thành cuộc giao dịch với người thần bí đó một cách kỳ lạ, hắn mang băng ghế gỗ màu đỏ đi, cũng nhanh chóng rời khỏi với mấy người thần bí khác, nhưng mới qua mấy giây, người thần bí biến mất một cách quỷ dị lần nữa xuất hiện, hắn nói muốn giúp ta hoàn thành phẫu thuật.”

Trương Chí Đông nói rồi khua tay ra hiệu, giơ tay lên chọc vào đầu Hạ Phong: “Giống thế này, người thần bí đó giơ ra một bàn tay đen sì, chọc thẳng xuyên qua đầu ta, lấy khối u trong đầu ta ra.”

Hạ Phong ôm lấy đầu, sau đó xoa xoa, rồi hỏi: “Thần kỳ vậy sao? Nghe giống như câu chuyện chí quái cổ đại.”

“Hiện thực còn ly kỳ hơn cả chuyện xưa.” Trương Chí Đông hừ hừ: “Không có cuộc phẫu thuật của người năm đó, ta đã sớm chết rồi, căn bản không có khả năng sống sót.”

“Đúng rồi, ông ơi, ông nhớ tướng mạo người đó không?” Hạ Phong lại hỏi.

Trương Chí Đông lắc đầu: “Không nhớ rõ, có điều ta nhớ rõ tên người kia, sau khi phẫu thuật hoàn thành ta mới hiểu những người đó không có ác ý đối với ta, cho nên ta mới cố lấy dũng khí hỏi thêm một câu, người kia tuy rằng nhìn lạnh như băng, nhưng là người rất tốt, còn chủ động trả lời ta.”

Hắn nói hắn tên là: Dương Gian.

“Dương Gian?” Hạ Phong vội vàng viết tên xuống, đây lại là một đầu mối quan trọng.

“Ông ơi, ông cảm thấy người tên là Dương Gian này là ai? Nghe ông miêu tả, đám người bọn họ dường như có được năng lực thần kỳ không tầm thường.”

Trương Chí Đông nói: “Khi đó khắp nơi đều có quỷ ám, tự nhiên cũng có người đối kháng với ác quỷ, sau đó quỷ phá quá dữ tợn, ta nghe ngóng được một ít tin tức, những người đặc biệt này được gọi là người ngự quỷ.”

“Người ngự quỷ? Nghe như là một nghề nghiệp đặc thù, không khác mấy với người trừ ma, pháp sư trừ yêu trong phim ảnh.” Hạ Phong nói.

Trương Chí Đông không để ý tới, chỉ thở dài: “Đáng tiếc, từ đó về sau, ta không còn gặp Dương Gian kia nữa, cũng không gặp quỷ nữa, hiện tại mặc dù ta nói ra cũng không ai tin lời ta, nếu như không phải còn giữ lại bệnh án năm đó, chính ta cũng hoài nghi có phải đầu óc mình có vấn đề, sinh ra ảo giác hay không.”

“Có điều không quan trọng, có thể sống tốt hơn bất cứ thứ gì.”

“Nhóc con, chuyện xưa ta kể xong rồi, anh còn gì muốn phỏng vấn không?”

Hạ Phong nói: “Không có, cảm ơn ông đã phối hợp, không nghĩ tới hôm nay có thể nghe được chuyện xưa ly kỳ như vậy, đúng rồi, ông ơi, cháu có thể xem bệnh án năm đó của ông không?”

“Không thành vấn đề, ta dẫn anh đi lấy.” Trương Chí Đông nói.

Hạ Phong lập tức đứng lên đẩy xe lăn.

Trương Chí Đông dẫn theo phóng viên trẻ tuổi này đi tới phòng mình, sau đó đưa bệnh án phủ bụi đã lâu cho hắn: “Thứ này ta giữ lại cũng vô dụng, tặng anh, không biết đây có tính là chứng cứ hay không.”

Hạ Phong nghe nói lập tức luôn miệng nói lời cảm ơn, hắn trịnh trọng cất giữ phần bệnh án này, trở về từ từ nghiên cứu.

“Đúng rồi, chân ông làm sao vậy? Cháu quen biết mấy bác sĩ rất khá, có lẽ có thể giúp được ông.” Sau đó hắn quan tâm hỏi han.

“Nhóc con nhà anh tâm địa rất tốt, nhưng chân tôi không phải thứ bác sĩ có thể chữa khỏi được.” Trương Chí Đông lắc đầu, sau đó kéo quần lộ ra hai chân của mình.

Hạ Phong nhìn thoáng qua lập tức con ngươi co rụt lại.

Đó là một đôi chân như thế nào đây, khô gầy quắt queo, vặn vẹo, rất khó tin đây là một đôi chân trên người người sống.

“Từ rất lâu chân ta đã què rồi, ta đoán hẳn là tai họa ngầm lần ngồi trên băng ghế màu đỏ đó lưu lại, khi đó rất nhiều người nói ác quỷ vô cùng khủng bố, người tiếp xúc với linh dị đều sẽ trở nên bất hạnh, ta cảm thấy những lời này là đúng, nhóc con, ngươi điều tra dấu vết ác quỷ, ta khuyên ngươi cẩn thận một chút, đừng mơ mơ hồ hồ để mất mạng.”

Trương Chí Đông lại buông quần xuống, che đôi chân đáng sợ kia lại.

Hạ Phong nhân cơ hội này chụp một tấm ảnh, hắn cảm thấy đây là chứng cứ, chứng minh câu chuyện mà ông lão tên Trương Chí Đông này nói không phải giả.

Bình Luận (0)
Comment