Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3523 - Chương 3280: Một Quyển Sách (1)

Chương 3280: Một quyển sách (1) Chương 3280: Một quyển sách (1)

"Tìm được, ta tìm được rồi, ta tìm được manh mối quan trọng, trên thế giới này thật sự có quỷ."

Hạ Phong mới đi công tác từ thành phố Daito trở về, vừa tới nhà đã không kiềm được trong lòng kích động, chia sẻ tin tức trọng yếu này với vợ của mình, Châu Mai.

Vợ của Hạ Phong, Châu Mai cũng là một phóng viên, đương nhiên biết chồng của mình luôn nghiên cứu chuyện ma, điều tra cái gọi là sự kiện linh dị, cho nên nàng không thấy lạ với việc này, chỉ hỏi:

“Tra được gì mà kích động thế?”

“Trong một viện dưỡng lão ở thành phố Daito, ta phỏng vấn một ông già tên Trương Chí Đông, ông già kia nói cho ta biết ông ta từng thấy quỷ thật, hơn nữa không chỉ như vậy, lần này ta còn có thu hoạch ngoài ý muốn. Thì ra trên thế giới này trừ có quỷ ra còn có một đám người đối kháng ác quỷ, vào sáu mươi năm trước loại người này được gọi là người ngự quỷ."

"Ngươi xem, đây là ghi chép phỏng vấn của ta.”

Hạ Phong lấy bút ghi âm, hình chụp, một phần hồ sơ bệnh lịch cũ kỹ ra khỏi túi.

Châu Mai ban đầu còn không cho là đúng, nhưng khi nàng nhìn thấy những chứng cứ này thì nét mặt cũng nghiêm túc rất nhiều, nàng mở ra bút ghi âm, vừa nghe vừa xem hình.

“Đây là hình chụp hai chân của Trương Chí Đông, ông ta nói đôi chân này là bởi vì lây dính linh dị mới bị hoại tử, đây là một phần ca bệnh, ta xem rồi, không phải giả, trước kia trong đầu ông ta thật sự có u não, kết quả hôm sau làm xét nghiệm thì u não thần bí biến mất. Ngươi nghe ông ta miêu tả này.”

Hạ Phong vừa nói vừa lấy máy vi tính ra, nhanh chóng lục tìm:

"Mặt khác ta còn tìm được một manh mối, là một cái tên, căn cứ miêu tả của Trương Chí Đông người kia rất có thể là nhân viên đặc biệt đối kháng ác quỷ, đó là tồn tại được gọi là người ngự quỷ.”

"Người kia gọi là gì? Ta giúp ngươi cùng nhau điều tra." Châu Mai xem xong những tư liệu kia, cũng sản sinh hứng thú.

Đây là một tin lớn, nếu đăng tin ra ngoài sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.

Thì ra trên thế giới này còn ẩn giấu cảnh tượng không cho ai biết này.

Hạ Phong nói:

"Người kia tên là Dương Gian."

"Dương Gian? Ta tra thử.”

Châu Mai cũng lập tức lấy ra máy vi tính, bắt đầu điều tra.

Hai người vùi đầu sưu tầm các loại tin tức trên mạng.

Ước chừng nửa tiếng sau.

Châu Mai bỗng kêu lên:

"Tìm được rồi, tìm được chút manh mối!”

Hạ Phong lập tức lại gần xem.

Châu Mai chỉ hướng máy vi tính nói:

“Cái tên Dương Gian xuất hiện trong một quyển sách của một tác giả nước ngoài, nội dung quyển sách kể về một câu chuyện kỳ lạ, nội dung đại khái là một tòa thành thị đột nhiên biến mất bí ẩn khỏi thế giới này, đi vào địa ngục, người trong thành phố lục tục bị ác linh giết chết, cuối cùng người may mắn sống sót được một người bí ẩn trợ giúp thành công được cứu vớt."

Mắt Hạ Phong sáng rực:

“Thành phố biến mất? Ác linh? Người bí ẩn Dương Gian cứu vớt bọn họ, câu chuyện này gần giống với ông già tên Trương Chí Đông kể.”

Châu Mai lại nói:

“Ngươi xem, dòng cuối sách còn có tranh minh họa do tác giả này tự vẽ.”

Hạ Phong nhìn tranh minh họa kia, tuy hơi lộn xộn nhưng đặc biệt chân thực.

Thành phố tĩnh lặng, đường phố không người, một số bóng dáng quái dị lang thang trong nơi u tối.

Hạ Phong bỗng chỉ vào tranh màu ở cuối cùng:

“Tấm hình này cũng ở trong quyển sách sao?”

Tranh màu này là một bức tranh sơn dầu, bối cảnh là một thành phố mờ tối, một người phụ nữ đứng giữa tranh, người phụ nữ mặc đồ màu đỏ, khuôn mặt mơ hồ không rõ, nhưng đôi bàn tay lộ ra ngoài thì đặc biệt trắng nõn.

Phong cách tranh sơn dầu rất quái dị, trộn lẫn đông tây, trông chẳng ra gì.

Nhưng nếu nhìn kỹ, người phụ nữ trong tranh đặc biệt kỳ dị, giống như đang nhìn thẳng vào người đọc.

Hạ Phong hỏi:

“Tác giả này chắc chắn biết thứ gì, không chừng thời trẻ từng gặp sự kiện linh dị, có thể tìm được người này không? Ta muốn đi phỏng vấn thử.”

“Không được, tác giả nước ngoài này đã chết lúc bốn mươi mấy tuổi, nguyên nhân chết là tự sát."

"Tự sát?" Hạ Phong tiếc nuối nói: “Xem ra manh mối tác giả đã chặt đứt, tìm tiếp đi, ta tin tưởng khẳng định còn có manh mối khác.”

Châu Mai gật đầu.

Hai người tiếp tục tìm kiếm manh mối.

Cái tên Dương Gian không thường thấy, cho nên có thể bài trừ nhiều thông tin hỗn độn.

Nhưng chuyện hai người muốn đã quá xa xưa, tin cũ chắc chắn không lưu giữ trên mạng, cho nên khó khăn rất lớn.

Mãi khi trời tối.

Châu Mai rốt cuộc lại tìm được một manh mối:

“Chồng, mau đến xem này, ta tìm được một manh mối quan trọng.”

“Tới liền!” Hạ Phong vừa đi bưng đồ ăn nấu xong, vội vã lao tới.

Châu Mai nhận lấy một chén cơm, lập tức ăn vào, tiếp đó chỉ hướng màn hình nói: "Đây là một tập phỏng vấn, đối tượng phỏng vấn là một giáo sư của trường học nổi tiếng, thời trẻ vị giáo sư này là một tài nữ, ngươi hãy nghe kỹ.”

Trong video, người chủ trì phỏng vấn một nữ giáo sư họ Miêu, thoạt nhìn Miêu giáo sư hơn bảy mươi tuổi, tuy đã lớn tuổi nhưng khí chất ưu nhã, tính cách hiền hòa, cho người cảm giác phi thường ấm áp.

Người chủ trì hỏi:

"Mọi người đều biết, cả đời Miêu giáo sư đã viết nhiều sách, sáng tác nhiều thơ văn tuyệt đẹp, không biết Miêu giáo sư thích tác phẩm nào của mình nhất? Có thể kể cho chúng ta nghe không?”

Miêu giáo sư hơi mỉm cười, tiếp đó mang theo mấy phần hồi ức nói: "Ta thích nhất là cuốn sách xuất bản đầu tiên của mình, nếu mọi người có hứng thú thì có thể đọc thử, tin tưởng quyển sách kia sẽ khiến mọi người được ích lợi không nhỏ."

Bình Luận (0)
Comment