Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3524 - Chương 3281: Một Quyển Sách (2)

Chương 3281: Một quyển sách (2) Chương 3281: Một quyển sách (2)

“Mỗi người có ấn tượng khắc sâu nhất luôn là lần đầu tiên, lần đầu tiên du lịch, lần đầu tiên xem phim, lần đầu tiên yêu đương, xem ra Miêu giáo sư cũng không ngoại lệ, có ấn tượng sâu nhất với cuốn sách lần đầu tiên xuất bản của mình. Nói đến yêu đương, chúng ta đều biết Miêu giáo sư lúc trẻ là tài nữ nổi tiếng, bề ngoài xinh đẹp. Chúng ta hãy tập trung nhìn vào màn ảnh, trên này là hình thời trẻ của Miêu giáo sư.”

Trong video, người chủ trì ra hiệu, sau đó trên màn hình xuất hiện một tấm hình.

Đó là hình chụp một cô gái trẻ, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, trông dịu dàng mà trong sáng, quả nhiên là một mỹ nữ.

Người chủ trì hỏi:

“Chúng ta muốn biết là Miêu giáo sư ưu tú như vậy, thời trẻ chắc có nhiều người theo đuổi, tại sao lại lựa chọn luôn độc thân, chẳng lẽ lúc trẻ Miêu giáo sư chưa từng thích ai sao?”

Miêu giáo sư dừng một chút, theo sau cười nói:

“Lúc trẻ mặt mũi của ta rất bình thường, không phải mỹ nữ gì, không ai theo đuổi. Giống như đa số cô gái trẻ khác, lúc ấy ta cũng rung động vì một người, đó là bạn học thời cấp 2 của ta, rồi hai ta cùng vào một trường cấp 3, xem như thanh mai trúc mã. Chỉ tiếc lúc sắp thi vào trường cao đẳng thì bạn học kia gặp phải một việc nên đành bỏ học, từ đó chúng ta ít gặp mặt.”

Người chủ trì phỏng vấn tiếp:

“Cho phép ta tò mò chút, chúng ta muốn biết là chàng trai như thế nào mà có thể khiến Miêu giáo sư thời trẻ động lòng, có thể nói kỹ hơn về vị thanh mai trúc mã đó của Miêu giáo sư không? Cũng cho mọi người học tập vị thanh mai trúc mã không biết tên kia cách khiến một cô gái trẻ vừa xinh đẹp vừa có tài hoa xiêu lòng, thậm chí đến hiện tại đều không thể quên được."

“Hắn là một người rất lương thiện, vì cứu người không tiếc dấn thân vào nguy hiểm. Hắn cũng là người có năng lực rất mạnh, có thể làm được nhiều việc người thường không thể làm. Đồng thời hắn là một người rất phóng khoáng, thật sự xem tiền tài như cặn bã, tòa nhà ta đang ở là hắn tặng cho ta.”

Miêu giáo sư thốt ra một tràng ca ngợi, trong mắt dường như phát sáng.

Người chủ trì lại hỏi:

“Chàng trai ưu tú như vậy thảo nào khiến Miêu giáo sư không thể quên được, có thể nói cho ta biết tên của chàng trai này không?”

“Tên của hắn rất đặc biệt, hắn tên là . . . Dương Gian.”

Hạ Phong xem đến đây thì lại lần nữa hưng phấn lên: "Quá tốt, Miêu giáo sư này biết Dương Gian kia, chỉ cần có thể phỏng vấn được Miêu giáo sư, ta tin tưởng nhiều thắc mắc đều có thể cởi bỏ, tra thông tin của Miêu giáo sư xem, giáo sư nổi tiếng như vậy chắc chắn có hồ sơ trên mạng.”

Chốc lát sau, Châu Mai tra được thông tin của Miêu giáo sư:

“Miêu giáo sư, tên thật Miêu Tiểu Thiện, sinh ra ở . . . năm nay bảy mươi chín tuổi, từng học ở Trung học phổ thông số 7 của thành phố Đại Xương.”

"Thành phố Đại Xương? Xem bộ dạng người tên Dương Gian từng là học sinh ở thành phố Đại Xương, nếu đi thành phố đó nhất định có thể điều tra ra chút chuyện. Nhưng ta cần đi thủ đô trước, ta muốn phỏng vấn vị Miêu giáo sư này, sau khi phỏng vấn xong ta sẽ bay đi thành phố Đại Xương, tin tưởng lần này nhất định có thể tìm được tin lớn.”

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hôm nay đặt vé máy bay lên đường thôi.”

Hôm sau.

Hạ Phong và Châu Mai cưỡi máy bay đến thủ đô.

Sau khi hai người xuống máy bay liền nhờ vả các mối quan hệ, hỏi thăm về chuyện của Miêu giáo sư, đại khái mất vài ngày cuối cùng bọn họ cũng có thu hoạch, biết chỗ ở của Miêu giáo sư, hai người cầm quà tặng chuẩn bị đến viếng thăm.

“Khu dân cư này chắc cũng có lịch sử bảy, tám mươi năm rồi.”

Hạ Phong và Châu Mai đi trong khu dân cư.

Cây cối xanh um, hoa thơm chim hót, kiến trúc kiểu cũ lộ ra cảm giác dày nặng của lịch sử.

Hạ Phong cảm thán rằng:

"Phải công nhận Miêu giáo sư giàu thật, tuy rằng nơi này không tính là khu vực trung tâm nội thành, nhưng sáu mươi năm trước đã có biệt thự riêng ở thủ đô thì không giàu cũng quyền, đặt ở hiện tại càng ghê gớm, người bình thường cho dù hùng hục làm cả đời cũng không mua nổi.”

Châu Mai đi bên cạnh nói:

“Đừng cảm khái nữa, ta tìm hiểu rồi, Miêu giáo sư ở trong biệt thự thứ tám, sắp tới nơi rồi.”

Hai người đi một đoạn đường, rất nhanh liền đi tới nhà của Miêu giáo sư.

Đó là một tòa kiến trúc kiểu u cổ kính, tuy có lịch sử bảy, tám mươi năm nhưng được giữ gìn rất tốt, trông không cũ kỹ, qua lâu như vậy mà cửa lớn màu vàng vẫn sáng bóng, không phai màu hay xỉn màu, không biết bảo dưỡng bằng cách nào.

Hạ Phong tiến lên ấn chuông cửa.

Tiếng chuông cửa trong trẻo vang lên, rất nhanh bên trong truyền đến một tiếng bước chân.

Mở cửa là một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc váy dài đơn giản khéo léo, khí chất nho nhã, khiến người sinh ra thiện cảm.

"Hai vị tìm ai?" Người phụ nữ trung niên hỏi.

Châu Mai nói:

"Đột nhiên đến cửa viếng thăm, vô cùng xin lỗi. Chúng ta là phóng viên tin tức, nghe nói chỗ này là nhà của Miêu giáo sư, lần này không mời mà đến vì muốn làm một bài phỏng vấn giáo sư, không biết Miêu giáo sư có ở nhà không?”

Người phụ nữ trung niên nói: "Thì ra là như vậy, các ngươi đến không khéo, Miêu giáo sư đi vắng rồi, gần đây giáo sư ra ngoài, phỏng chừng mấy ngày nay sẽ không trở về."

Hạ Phong hụt hẫng nói:

“Sao lại thế, tiếc quá.”

Người phụ nữ trung niên nói:

“Các ngươi muốn phỏng vấn dạng gì? Ta là cháu gái của Miêu giáo sư, biết đôi chút chuyện của giáo sư, có lẽ sẽ giúp được các ngươi.”

Châu Mai nói: "Là như vậy, chúng ta muốn tìm Miêu giáo sư để hỏi một người, người kia tên là Dương Gian, xin hỏi ngươi có biết chuyện liên quan Dương Gian không?”

"Dương Gian?"

Nghe cái tên này, vẻ mặt của người phụ nữ trung niên trở nên nghiêm túc:

“Các ngươi đang điều tra về chuyện của Dương Gian?”

Hạ Phong gật đầu, nói:

"Đúng vậy."

“Các ngươi vào trong trước đi.” Người phụ nữ trung niên không từ chối cuộc phỏng vấn này.

"Quấy rầy."

Hai người đi vào biệt thự, sau đó bị trang hoàng bên trong làm khiếp sợ.

Ánh đèn rực rỡ, một mảnh sáng trưng, hơn nữa vách tường, trên mặt đất ánh vàng, nguyên căn nhà đều là tường vàng dát ngọc.

Cảm giác xa hoa ập vào mắt.

Hạ Phong vô cùng tò mò quan sát khắp nơi này.

“Này.”

Châu Mai rụt rè kéo hắn lại:

“Kim loại màu vàng ngươi vừa dựa vào dường như là vàng."

Nói xong nàng vươn tay ra cổ tay, khoe ra vòng tay màu vàng.

Màu của vòng tay và bốn phía giống hệt nhau.

"Đùa gì vậy? Vàng, điều này không thể nào, có phải ngươi đã nhìn lầm không?” Hạ Phong bị ý tưởng của vợ mình làm hết hồn, lập tức cảm thấy không thể nào.

Nếu kim loại màu vàng trong căn nhà này đều là vàng, vậy diện tích lớn như vậy cần bao nhiêu vàng để dán vào chứ?

Hơn nữa dùng vàng để trang hoàng, dù nhiều tiền cỡ nào cũng không thể lãng phí như vậy.

Bình Luận (0)
Comment