"Ta sẽ không nhìn lầm, ta vừa rồi còn vươn tay sờ, xúc cảm giống hệt vàng.” Châu Mai nói nhỏ.
Hạ Phong thầm rùng mình, hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ là đè xuống khiếp sợ trong lòng.
Đồng thời trong đầu của hắn thoáng chốc liên tưởng đến video phỏng vấn hôm qua.
Tòa nhà này là người tên Dương Gian tặng cho Miêu Tiểu Thiện, giả thiết tất cả vật trang sức ở đây đều là vàng, dễ dàng tặng căn nhà quý giá như vậy thì Dương Gian giàu cỡ nào?
Có lẽ không chỉ có tiền mới làm được, cần có thân phận đặc biệt nữa.
Nếu như Dương Gian thật sự là người ngự quỷ, có năng lực đặc biệt nào đó thì hắn sở hữu quyền lực và tài phú tương ứng cũng không kỳ lạ.
Xem ra mình đã đến rất gần chân tướng.
Trong lòng Hạ Phong lại không tự chủ được kích động.
Người phụ nữ trung niên mời hai người ngồi xuống:
“Mời hai vị ngồi.”
Hai người cứng ngắc mỉm cười, trong lòng cảm thấy hơi áp lực, bởi vì bọn họ ý thức được có lẽ Miêu giáo sư này không đơn giản như trong tưởng tượng.
Người phụ nữ trung niên rót một ly trà cho hai người, sau đó ngồi xuống chậm rãi nói: "Ta không biết tại sao hai vị muốn điều tra về Dương Gian, nhưng ở trong nhà chúng ta thì cái tên này là cấm kỵ, không thể tùy ý gọi ra, dù mang theo kính sợ và tôn trọng tột đỉnh gọi tên.”
Hạ Phong lấy bút ghi âm ra, hỏi:
"Đây là nguyên nhân gì? Dương Gian phỏng chừng chỉ là một cái tên bình thường, tại sao ở đây sẽ là cấm kỵ? Có thể nói cho chúng ta biết không?”
Người phụ nữ trung niên nói: "Đây là quy củ mà cô của ta đặt ra, tất cả người thế hệ trước trong gia đình đều nghiêm khắc tuân thủ quy củ này, ta cũng không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ biết rằng không thành tâm thì không thể gọi tên của người ấy, nếu không sẽ chiêu tai họa tới.”
Hạ Phong thay đổi sắc mặt nói:
“Vậy à.”
Giờ thì Hạ Phong càng tò mò về người tên Dương Gian hơn, người từng tiếp xúc với hắn mà muốn gọi tên của hắn đều là một loại kiêng kỵ, điều này vượt sức tưởng tượng.
Người phụ nữ trung niên hỏi:
"Đúng rồi, các ngươi nghe cái tên này từ đâu vậy? Có thể nói cho ta biết không?”
“Ta từng ở thành phố Daito phỏng vấn một ông già tên Trương Chí Đông.” Hạ Phong kể lại tỉ mỉ chuyện lúc trước.
Người phụ nữ trung niên nghe xong nói: "Thì ra là vậy, các ngươi đang điều tra sự kiện linh dị cho nên mới tìm hiểu ra cái tên này. Chờ chút, ta đi lấy một thứ.”
Người phụ nữ trung niên dường như nhớ đến cái gì, đứng lên, xoay người đi hướng giá sách lớn trong phòng khách.
Chốc lát sau, nàng lấy đến một quyển sách.
"Đây là cuốn sách đầu tiên mà cô của ta viết, có lẽ các ngươi sẽ hứng thú với nội dung trong sách.”
"Cảm ơn."
Hạ Phong nhận lấy, nhìn thoáng qua, bìa sách viết bốn chữ to ‘Nhân gian như ngục’.
Hạ Phong tùy ý lật trang giấy, hắn đọc được một đoạn miêu tả thế này:
"Người đời chỉ biết mỗi khi có việc vui sẽ đốt ngọn nến màu đỏ, nhưng không biết nguyên do của việc này. Nến là Quỷ Hỏa, đốt nến đỏ có thể tránh tà đuổi quỷ, bảo vệ một chỗ bình an."
“Cúng người đã khuất thì ngược lại, phải đốt nến màu trắng. Nến trắng không may mắn, đốt cháy dẫn quỷ, người đời cho rằng có thể kêu vong hồn người chết đến hưởng đồ cúng, thăm con cháu. Nhưng hành động này rất là vớ vẩn, quỷ là thứ hung dữ, nến trắng dẫn quỷ, không khác dẫn lửa thiêu thân."
Hạ Phong lại lật vài tờ mới hiểu, đây là một cuốn tiểu thuyết thần thoại dày đặc không khí linh dị, kể chuyện một phàm nhân chặt đứt thất tình lục dục, vượt qua năm khổ tám nạn, cuối cùng thành thần.
Thoạt nhìn là cuốn tiểu thuyết nhiệt huyết, nhưng thật ra là thể loại bi kịch.
Bởi vì bạn bên cạnh nhân vật chính đại biểu cho thất tình của hắn, những người bạn này chết đi thì hắn cũng mất đi thất tình, sau đó hắn lại trải qua các chuyện ly kỳ quái dị, sau mỗi việc hắn mất một loại dục vọng, chỉ là lục dục trong sách gồm tình, tiền, quyền, tham, sắc, danh.
Sau đó lại trải qua các loại cực khổ, cuối cùng tuy rằng cứu người đời, nhưng chính mình bỗng nhiên quay đầu lại hai bàn tay trắng.
Đúng là hai bàn tay trắng mới đúc nên thần tính vượt qua phàm nhân.
Hạ Phong say mê đọc, hắn nhanh chóng xem đến trang cuối cùng.
Trang cuối có một dòng chữ như vầy:
Đối với ta thì đây là địa ngục Vô Gián.
“Đây là lời kết của tác giả.”
Hạ Phong nhìn dòng chữ này, cảm thụ tưởng niệm mãnh liệt với ai đó của Miêu giáo sư thời trẻ, cũng hiểu tại sao quyển sách này tên là Nhân Gian Như Ngục, thì ra không chỉ là nhân vật chính thân ở trong thế giới như địa ngục, Miêu giáo sư này cũng giống như vậy.
Người phụ nữ trung niên cười nói:
"Nếu ngươi thích xem thì tặng ngươi quyển sách này.”
Châu Mai kinh ngạc nói:
“Như vậy không tốt lắm.”
Người phụ nữ trung niên nói: "Không sao, chỉ là một quyển sách, không đáng giá tiền. Trước kia Miêu giáo sư tự trả tiền xuất bản, đáng tiếc người ở thời đại đó không thích xem đề tài này, nên còn giữ lại rất nhiều không bán đi, mấy năm nay tuy rằng lục tục tặng một mớ, nhưng chỗ của ta còn giữ khá nhiều.”
Châu Mai cười nói:
“Nếu đã vậy thì ta không từ chối làm gì.”
Ba người ngồi trên sofa lại tán gẫu một lúc.
Mãi khi uống hết trà, người phụ nữ trung niên nói:
“Phỏng vấn hôm nay dừng ở đây, ta chỉ biết có bấy nhiêu, nếu các ngươi muốn hiểu rõ càng nhiều câu chuyện về người kia thì ta kiến nghị các ngươi đi thành phố Đại Xương, ở đó có một khu dân cư, tên là khu dân cư Quan Giang, có lẽ ở nơi đó các ngươi có thể đào móc ra câu chuyện mới.”
Hai người vốn đã tính toán đi thành phố Đại Xương, nhưng khi nghe mấy chữ khu dân cư Quan Giang thì bọn họ âm thầm ghi nhớ.
Sau vài câu khách sáo, lần này phỏng vấn hoàn toàn kết thúc.
Trên đường về Hạ Phong vẫn chìm đắm trong quyển sách kia không thể tự thoát ra, chăm chú đọc nó.
Sau này Hạ Phong mới phát hiện sách xuất bản của Miêu giáo sư và quyển sách này tuy rằng là cùng một quyển, nhưng sách xuất bản cắt giảm nội dung quá nhiều, mà quyển sách này dường như sơ thảo, bên trong có nhiều thông tin không ai biết.