Ầm ầm ầm!
Cát bụi bay lên, kiến trúc sụp đổ.
Chỗ này là khu dân cư Quan Giang của thành phố Đại Xương.
Làm một khu dân cư cũ kỹ có lịch sử hơn sáu mươi năm, tuổi thọ của nó đã đến cuối, bởi vì vấn đề nhà cao tầng xuống cấp, nhiều chung cư trong khu dân cư đã bị định nghĩa là nhà xuống cấp, từ mấy năm trước đã không kiến nghị tiếp tục ở lại, hôm nay thì khu dân cư rốt cuộc nghênh đón khoảnh khắc phá bỏ xây lại.
Đường khu dân cư gồ ghề bị nghiền nát ủi phẳng, các cây cổ thụ mấy chục năm bị bứng đi, các tòa nhà xuống cấp bắt đầu bị phá sập, ngay cả cửa lớn treo năm chữ to khu dân cư Quan Giang cũng biến mất, chỉ còn lại đường đất bùn rộng rãi phương tiện các loại xe công trình đi vào.
Đối với việc này, nhiều cư dân trong khu dân cư vỗ tay khen hay, bởi vì không ai muốn ở trong chung cư cũ thang máy hỏng hóc, tầng lầu thì cũ kỹ, bọn họ ước gì khu dân cư xây mới, mình được ở nhà mới.
Nhưng có một nhóm người già trong khu dân cư luôn kiên quyết phản đối phá bỏ và dời đi nơi khác, thậm chí bọn họ tụ tập lại với nhau đứng chặn ở cửa lớn, ngăn cản công việc phá dỡ.
Tuy nhiên, những người phản đối này dù sao lớn tuổi, không thể làm chủ được nhiều chuyện, bọn họ bị con cái nhà mình mang đi, vì sức khỏe mà không thể đấu tranh lâu dài với đội phá dỡ, cuối cùng thất bại, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả bị phá sập.
“Tình huống phá dỡ hôm nay thế nào? Mọi thứ thuận lợi chứ?”
Người phụ trách việc phá dỡ tên là Lưu Nham, hắn như mọi khi tuần tra công trường.
Thuộc hạ nói:
“Mọi thứ bình thường, cực kỳ thuận lợi, hiện tại đã không có người già đến ngăn cản, hiện đã phá dỡ tất cả chung cư, chỉ còn khu biệt thự. Nhưng khó dỡ bỏ nhất là một ngôi miếu phía sau khu dân cư, nghe người nơi này nói ngôi miếu đó rất đặc biệt, tốt nhất là đừng động vào. Suy xét đến ngôi miếu không lớn, cho nên tạm thời gác lại."
“Là miếu thì không thể dỡ bỏ sao? Đây là tư tưởng phong kiến cũ kỹ gì hả? Kêu đám cấp dưới đều dừng lại, cùng ta đi nhìn xem, hôm nay phải dỡ bỏ ngôi miếu khó khăn nhất đó, vấn đề này sớm phát hiện sớm giải quyết." Lưu Nham nói.
Thuộc hạ gật đầu, lập tức kêu một đội phá dỡ đến.
Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Lưu Nham đi hướng ngôi miếu phía sau khu dân cư.
“Lưu tổng, chúng ta đã tra rồi, ngôi miếu kia mới xây chưa tới sáu mươi năm, không xem như văn vật lịch sử, hơn nữa là kiến trúc trái phép, lúc trước xây không làm đầy đủ thủ tục, chưa được phê duyệt.”
"Trong miếu lúc bình thường chỉ có một người ở, nhưng từ khi bắt đầu dỡ bỏ thì một ông bác họ Trương trong khu dân cư luôn ở lại ngôi miếu, còn tuyên bố ai dám động vào miếu thì ông ấy sẽ liều mạng với người đó. Ông Trương rất có uy vọng trong thế hệ trước, nếu cứng rắn dỡ bỏ e rằng sẽ xảy ra chuyện.”
Lưu Nham đi trên đường nghe cười nói: "Còn cho rằng là vấn đề gì khó lắm, chỉ là một cụ ông tám mươi tuổi, dễ mà, giống lúc trước thông báo cho con cái của ông ấy mang người đi, sau đó phát một món tiền thăm hỏi."
Thuộc hạ nói:
“Đã thử cách này rồi, cháu nội của ông Trương lấy tiền nhưng cuối cùng không thể khuyên được.”
Lưu Nham nói:
“Tới đó xem đã.”
Lúc này trước một ngôi miếu hơi cũ kỹ, một ông già lớn tuổi đang chống gậy, ngồi trên ghế, nét mặt cô đơn nhìn hướng công trường đang hừng hực xây dựng.
“Tiêu, tiêu rồi, tâm huyết cả đời cứ thế mất đi, để mặc đám người này đào lung tung sẽ xảy ra chuyện, không có ai hữu dụng ngăn lại những người này sao? Tuy ông nội Vĩ này có danh tiếng đáng tin, nhưng ta không thể ngăn chặn cả đời, nếu ta trẻ lại hai mươi tuổi thì đã không để những người này làm càn."
“Đám bạn già của ta đều là phế vật, lấy tiền chạy hết, không chút nghĩa khí.”
Ông già lẩm bẩm, sau đó hơi tức giận gõ gậy, rất muốn đứng lên liều mạng với đội thi công.
Nhưng ông đã rất lớn tuổi, dù muốn cũng bất lực.
Ông già quay đầu kêu lên:
“Này Vương San San, mấy năm nay ngươi chôn mấy chiếc quan tài trong sân ở vị trí nào hả? Chắc sẽ không bị đám chó chết này đào ra chứ? Thứ đó rất ghê gớm, nếu thật sự là sơ sẩy một cái bị đào ra là chết người đấy. Thời nay không ai hiểu cách đối kháng ác quỷ."
Két két!
Cửa miếu nhỏ mở ra, một người phụ nữ chính chắn mặc đồ trắng, mái tóc thề, khoảng ba mươi tuổi chậm rãi đi ra, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, không mang một chút cảm xúc.
Vương San San bình tĩnh nói:
"A Vĩ, thời đại của chúng ta đã kết thúc, khu dân cư Quan Giang bị dỡ bỏ là đại thế rồi, chúng ta ngăn trở không được, kệ bọn họ đi. Nếu có quỷ cũng tốt, chết vài người là chỗ này sẽ yên lặng.”
Ông Trương bực mình nói:
"Hồ đồ, Vương San San, bọn họ hôm nay dám dỡ khu dân cư, ngày mai sẽ dám dỡ miếu, ngày mốt dám kéo bức tượng kia đi, ngươi cũng không muốn anh Chân xảy ra chuyện gì, đúng không nào?”
Vương San San nói:
“Sắp tới lúc rồi, không sao cả."
Ông Trương nói:
"Ngươi cứ nói sắp tới lúc, nhưng rốt cuộc khi nào mới đến, cho con số chính xác được không? Sức khỏe của Vĩ gia không tốt, không chờ được lâu, ta sợ hôm nào ta chết, anh Chân trở về không thấy ta phải làm thế nào? Chắc chắn hắn sẽ vô cùng đau lòng, ta còn muốn chơi game với hắn.”
“Người phá dỡ đến rồi.” Vương San San đưa mắt nhìn về hướng phương xa, trông thấy một đội người đi hướng bên này.
“Dám tới thật hả? Ngươi đi về trước, chuyện này hãy để ta giải quyết.”
Ông Trương vẫn hiếu thắng như vậy, kêu Vương San San rời đi, để mình ông đối mặt.
Vương San San không chút khách khí, chỉ nói:
"Nếu xử lý không được thì để ta làm.”
Ông Trương lườm nàng:
“Ngươi không thể tin tưởng Vĩ gia một chút sao?”
Vương San San không nói chuyện, liếc một cái rồi xoay người vào Miếu.
Ông Trương vừa lòng gật đầu:
“Vậy mới phải.”