Lưu Nham đang mang theo đoàn người nhanh chóng đến trước miếu. Bọn họ nhìn miếu nhỏ, ngôi miếu không có tên, cũng không có ai đến thắp hương, rất lạnh lẽo, hơn nữa chiếm diện tích không lớn, không cần tốn nhiều công sức dỡ bỏ, một ngày liền có thể giải quyết.
Một công nhân dỡ bỏ đi qua, lớn tiếng hỏi:
“Xin hỏi có phải là ông Trương không?”
Ông Trương hừ mạnh:
“Cháu trai, to tiếng như vậy làm gì, ông nội của ngươi nghe rõ.”
Có người khuyên nhủ:
“Ông cụ, có thể đổi chỗ khác ngồi không? Hôm nay công ty của chúng ta định dỡ bỏ miếu nhỏ này, ông ở đây sẽ cản trở công việc của chúng ta.”
Ông Trương nói:
“Vậy hả? Được chứ, ta đổi chỗ khác, này người đội mũ trắng, đúng rồi, kêu ngươi đấy, mau lại đây dìu ông.”
Ông Trương chỉ hướng Lưu Nham.
Lưu Nham thấy ông bác này sảng khoái, không gây sự liền cười đi qua nâng ông ấy dậy:
“Ông cẩn thận chút, có muốn ta kêu xe đưa ông về nhà không?”
Nhưng Lưu Nham chưa nói hết câu thì ông Trương hét to một tiếng, thoáng chốc ngã trên mặt đất: "Cứu mạng, cứu mạng, giết người!"
“. . .”
Nụ cười đông lại trên mặt Lưu Nham, chuyện gì đây? Ăn vạ sao?
Lưu Nham lập tức giải thích:
“Ông bác, làm vậy là không nên, vừa rồi ta tốt bụng dìu ông, không làm gì ông cả.”
Nhưng ông Trương vẫn ngồi bệch dưới đất thống khổ kêu thảm: "Là nhà ngươi động tay, ngươi muốn giết chết ta, chết người, sắp có người chết!”
Lưu Nham thấy ông Trương khó chơi như vậy thì nhìn qua người ở bên cạnh, muốn biết bọn họ có biện pháp gì giải quyết vấn đề khó khăn này không?
Những người khác đều rất bất đắc dĩ, không nói chuyện.
Ông Trương này tám mươi tuổi, lớn tuổi như vậy ngã dưới đất cũng không có người dám dìu, ai mà dám lại gần dính vào, lỡ sức lực lớn một chút không chừng xảy ra mạng người.
Nếu có mạng người trên công trường thì toàn bộ công trường đều phải ngừng hoạt động, đến lúc đó phiền phức càng lớn.
Bởi vậy đối với người già trong khu dân cư thì họ chủ yếu là trấn an, khuyên bảo chứ không dám dùng bạo lực.
“Ông bác, chúng ta đi, chúng ta đi được chứ, hôm nay không dỡ bỏ.” Lưu Nham nhìn ông bác nằm dưới đất cũng cực kỳ đau đầu, không còn cách nào, chỉ có thể mang theo đội dỡ nhà đi nhanh, sợ bị ăn vạ.
Đoàn người vừa rời đi, ông Trương lập tức không làm ầm ĩ, chậm rãi bò dậy.
“Đám người trẻ tuổi này thật là không biết trời cao đất rộng, muốn đấu với ông nội Vĩ hả? Cho ngươi nếm mùi lòng người hiểm ác sáu mươi năm trước.” Ông Trương hầm hừ, quay đầu kêu lên: “Vương San San, giải quyết xong việc rồi?”
"Mất mặt." Bên trong truyền ra giọng nói hờ hững của Vương San San.
Ông Trương tức giận nói:
"Đây chính là văn đấu, mất mặt gì chứ! Chuyện dùng đầu óc thì không tính là mất mặt, chẳng lẽ đối phó bọn họ cũng cần khoe ra thân phận Song Trì Kim Thương Khách của ta sao?”
Vương San San ở trong miếu không thèm trả lời.
Ông Trương vẫn đứng ngoài cửa lải nhải không ngừng, nói chính mình trước kia anh dũng như thế nào, phong quang cỡ nào, lại cảm khái anh hùng tuổi già, bảo thương niêm phong, thật lâu chưa dùng.
Trên đường về, Lưu Nham hùng hổ nói:
“Ông Trương này đúng là khó chơi, nhưng sẽ có lúc ông ta không ở, thừa dịp ông bác này về nhà ngủ trực tiếp đập bỏ tường sân, đến lúc đó dễ giải quyết.”
Lúc này có một công nhân vội vã chạy tới: "Xảy ra chuyện! Bên công trường đào ra mấy cỗ quan tài màu đỏ!”
Lưu Nham nói:
“Chỉ là mấy cỗ quan tài, là văn vật sao? Nếu không phải thì lập tức báo án, tiếp đó khiến người nhanh chóng xử lý."
"Đã báo án, nhưng những cỗ quan tài này rất quái dị, không ai dám động vào, quản lý hãy tới xem.” Công nhân nói.
"Còn có loại chuyện này? Ta đi qua xem." Lưu Nham nói.
Khi Lưu Nham chạy tới nơi thì thấy những công nhân trên công trường phía trước đều đi hết, chỉ để lại một hố to, trong hố là mấy cỗ quan tài đỏ thắm yên lặng nằm ở bên trong.
Quan tài vây thành một vòng, có bảy cỗ đặt ngay ngắn.
Khiến người cảm thấy có chút bất an là có một cỗ quan tài không biết bị ai mở ra, nhưng trong quan tài trống rỗng không có gì.