Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3528 - Chương 3285: Khủng Bố Lại Thức Tỉnh (1)

Chương 3285: Khủng bố lại thức tỉnh (1) Chương 3285: Khủng bố lại thức tỉnh (1)

"Vương San San, ta trở lại rồi đây! Xem tình hình thì đội phá dỡ khác hôm nay sẽ không đến, nếu có việc gì hãy gọi điện cho ta."

Ông Trương ngồi trước miếu một lúc, thấy không có chuyện gì thì chống gậy ung dung về nhà.

Nhà của ông Trương cũng ở trong khu dân cư Quan Giang, là một căn biệt thự cũ kỹ.

Tuy là một căn biệt thự, nhưng bên trong bố trí lại cực kỳ đơn sơ, không giống như người giàu, có nơi còn bị thấm nước.

Trong căn nhà này ở ba đời từ ông tới cháu, tổng cộng năm người.

Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi mấy tuổi vội vàng tiến lên nâng ông Trương:

“Cha, chắc không phải hôm nay lại ngăn cản phá dỡ chứ? Cha lớn tuổi vậy rồi, làm ơn đừng quấy phá nữa được không? Hơn nữa khu dân cư này vừa cũ vừa xập xệ, dỡ xuống xây lại là một chuyện tốt, không hiểu mấy người già như cha tại sao cứ phản đối. Người ta không chiếm nhà của các người, chờ xây mới sẽ được dọn về ở, đến lúc đó ở trong khu dân cư mới càng thoải mái hơn.”

Ông Trương bày ra dáng vẻ của thế hệ trước răn dạy con trai:

“Tất cả nhà ở đây là ông nội của ngươi xây, sao ta không biết nó có thể chịu được bao lâu? Ta không phản đối dỡ bỏ xây lại, lỡ hôm nào bị sập người ta tìm ta tính sổ thì sao? Nhưng những đội phá dỡ này không biết ở đâu mời đến, bọn họ không biết chỗ nào dỡ được, chỗ nào không. Trong khu dân cư này có nhiều kiêng kỵ, ta không trông chừng sẽ có sai lầm.”

“Trương Văn Văn, ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không trải qua, ta nói cho ngươi biết, khu dân cư này có ba chỗ tuyệt đối không thể động, nếu ngày nào đó ta chết thì ngươi phải canh giữ thay ta.”

“Con biết, con biết, không thể động vào căn biệt thự thứ nhất của khu dân cư, không thể động vào ngôi miếu, cũng không thể động nhà của chúng ta, đúng không?” Trương Văn Văn nói: “Cha nói lời này không biết bao nhiêu lần, con nghe mòn lỗ tai. Cha, ăn cơm trước đi, ăn xong con thay cha đi dạo thăm chừng được chưa? Có chuyện gì để con giải quyết.”

Ông Trương lại không kiềm được cảm khái:

“Ngươi đi ra ngoài ngó chừng thì được chứ gặp chuyện còn phải để cha của ngươi ra mặt. Ngươi cũng biết thời ta còn trẻ, ở thành phố Đại Xương nói một không hai, nhưng hiện tại già rồi, đám bạn, đàn em của ta chết gần hết, nếu không thì chẳng cần ta tự mình ra mặt.”

Một chàng trai khoảng hai mươi tuổi bĩu môi nói: "Ông nội đừng khoác lác, nếu ông lợi hại như vậy sao trong nhà nghèo đến mức này? Năm ngoái lúc con kết hôn thậm chí không đưa nổi lễ hỏi.”

Trương Văn Văn quát mắng:

“Trương Đào, sao mày nói chuyện kiểu đó với ông nội hả?”

Trương Đào nói:

“Sự thật là thế, chính cha cũng nói lúc mình còn nhỏ trong nhà siêu giàu, sao đến hiện tại chỉ còn lại căn nhà xập xệ này?”

Trương Văn Văn im lặng một lúc, không biết nên như thế nào đáp lại.

Lúc Trương Văn Văn còn nhỏ đúng là nhà rất giàu, cha có nhiều bạn, cả đám đàn em, rất có uy vọng trong thành phố Đại Xương, nhưng về sau xuống dốc từng năm, mãi đến bây giờ thành bộ dạng này.

"Cha, Trương Đào còn nhỏ, không hiểu chuyện, cha đừng để bụng.” Trương Văn Văn lườm con trai một cái rồi nói.

Ông Trương phẩy tay:

“Cha của ngươi lòng dạ rộng lượng, sao có thể so đo với cháu trai.”

Bỗng điện thoại của ông Trương reo chuông.

“A Vĩ, đang ở đâu vậy? Trên công trường hôm nay đào ra bảy cỗ quan tài, ngươi biết chuyện này không? Chắc không phải lại có quỷ ám chứ? Ngươi có muốn lại đây giải quyết không?”

Trong điện thoại là giọng một ông già, nói chuyện rất lớn tiếng, sợ ông Trương lãng tai không nghe được.

"A Phi, đang ăn cơm đây, chờ một lát sẽ qua, ngươi làm đàn em kiểu gì mà hiện tại mới nói? Lúc trước đi đâu?” Ông Trương hùng hổ hỏi.

Ông già tên A Phi nói:

"Mấy ngày hôm trước thân thể khó chịu, đi bệnh viện, hôm nay mới trở về. A Vĩ, lần này phải nhờ vào ngươi, mấy cỗ quan tài đó rất kỳ dị, ta không chịu nổi."

“Đúng là đồ vô dụng.” Ông Trương lập tức cúp điện thoại, lảo đảo đứng lên.

Trương Văn Văn vội nâng:

“Cha, thôi đừng đi, để con kêu Trương Đào đi một chuyến xem tình huống thay cha.”

“Ngươi muốn cho cháu nội của ta chết sao? Tất cả đừng ăn cơm, nhanh chóng nâng ta cùng đi tầng hầm, gọi vợ của ngươi, Tiểu Lộc về đây ngay, đừng đi làm.” Ông Trương chống gậy đi hướng tầng hầm.

Trương Đào vội lắc đầu:

“Đi tầng hầm làm cái gì? Nơi đó chất một đống tạp vật, có gì đâu? Hơn nữa vừa đen vừa ẩm, còn có con chuột, con không đi.”

Ông Trương xụ mặt, lập tức quay đầu lườm Trương Đào.

Đôi mắt kia sắc bén mà lại lộ ra mấy phần sát khí, khiến người cảm thấy toàn thân run lên, nổi da gà.

Trương Văn Văn quát mắng:

“Trương Đào, không được cãi lại ông nội, coi chừng tao đánh mày!”

Trương Đào rụt cổ, không dám có ý kiến, tiếp đó cẩn thận dè dặt nói:

“Con kêu Lưu Hân qua, cùng nhau đi tầng hầm."

"Nhanh một chút.” Ông Trương quát.

Chốc lát sau.

Ông Trương mang theo con trai, cháu trai và cháu dâu xuống tầng hầm.

Tầng hầm ánh đèn mờ tối, không khí đục, chất các vật cũ kỹ, một đống máy vi tính kiểu cũ, chồng truyện tranh cũ, dvd, một số giá nướng không cần dùng, thậm chí có thể lục ra mấy thùng coca quá thời hạn.

“Dời đống đó đi.” Ông Trương chỉ vào đằng trước nói.

“Trương Đào, lại đây hỗ trợ." Trương Văn Văn kêu con trai cùng dọn đống tạp vật.

Sau khi dời hết đồ đi, ông Trương mới đi qua, ấn vào tường, một hộc ngầm xuất hiện, bên trong là khóa mật mã điện tử đặc biệt.

Dù đã qua nhiều năm nhưng khóa điện tử vẫn sáng bóng như mới, lóe tia sáng kim loại màu vàng.

Thấy cảnh tượng như vậy, Trương Văn Văn ngây ra một lúc: "Tầng hầm có cửa ngầm, sao con không biết vậy cha?”

Ông Trương hầm hừ:

“Nhóc con, còn nhiều thứ ngươi không biết đâu, đây là nhà an toàn số hai mà năm xưa ông nội của ngươi xây, không đến lúc bất đắc dĩ không thể mở ra, hiện tại đội phá vỡ đã đào ra Quan Tài Quỷ mà Vương San San chôn xuống, nếu ta không ra tay e rằng người trong toàn bộ khu dân cư đều phải chết hết.”

Sau một loạt thao tác, cửa lớn bị ẩn giấu này mở ra.

Bên trong là một con đường, hơn nữa ánh đèn sáng lên, cực kỳ sáng tỏ.

Trương Đào và vợ của mình, Lưu Hân sửng sốt, hai người nhìn nhau, đều là khó tin.

Không ngờ tầng hầm trong nhà ẩn giấu bí mật lớn như vậy.

“Tất cả vào đi.”

Ông Trương chống gậy ung dung đi vào.

Vài người theo ở phía sau, tò mò đánh giá cái gọi là nhà an toàn số hai.

“Nhà an toàn này rất không đơn giản." Trương Văn Văn vươn tay chạm vào vách tường kim loại trong đường hầm.

Một đường đi đến, bảy, tám mét vậy mà không sờ được chút xíu khe hở trên vách tường, tuy dính chút tro bụi, nhưng sau khi lau bụi lộ ra kim loại sáng lấp lánh, chẳng có chút dấu hiệu bị ô-xy hoá, ăn mòn.

Công nghệ, chất liệu như vậy không biết phải tốn bao nhiêu tiền.

Bình Luận (0)
Comment