Sau khi đi qua đường hầm là đến một gian phòng siêu lớn, Trương Văn Văn, Trương Đào, Lưu Hân đều xoe tròn mắt, bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ, bởi vì trong góc căn phòng này chất đống từng cục gạch vàng.
Đúng vậy, không nhìn lầm, thật sự là gạch vàng, trên mỗi cục gạch đều dùng laser khắc một ít con số, thí dụ như 999, 1000G, hơn nữa trải qua nhiều năm vẫn sáng chói mắt, nhìn liền biết đây là hàng thật chứ không phải hàng giả.
"Vàng? Nhiều như vậy."
Trương Đào nhào tới, muốn bắt lấy mấy cục nhưng phát hiện vàng quá nặng, chỉ có thể một tay cầm một cục, tiếp đó kích động nhìn người khác nói:
“Vợ, xem vàng này, chúng ta phát tài."
Lưu Hân khiếp sợ đứng như trời trồng.
Trương Văn Văn cũng không kiềm được tiến lên, cầm mấy cục vàng lên, kinh ngạc hỏi:
“Cha, sao . . . sao chỗ này có nhiều vàng quá vậy?”
"Mất mặt."
Ông Trương hừ mũi nói:
“Đồ thiếu kiến thức, có vài cục vàng đã kích động thành bộ dạng này. Các ngươi luôn tò mò tại sao trước kia nhà giàu có mà về sau nghèo đúng không? Giờ đã hiểu chưa, tiền trong nhà đều bị ta đổi thành vàng đặt ở đây.”
“Ông nội không đùa chứ? Trước kia nhà mình giàu vậy à? Có thể mua nhiều vàng như vậy?” Trương Đào nuốt nước miếng, mắt ửng đỏ.
Đống vàng này xếp chồng lên cao còn hơn hắn, không thể tính bằng gram nữa, phải tính bằng tấn.
Nếu là đổi thành tiền thì không dám nói là giàu nhất thế giới, nhưng dư sức vào top10 giàu nhất nước.
“Thời trẻ ông nội của ngươi cái gì mà không có? Muốn tiền có tiền, muốn người có người, người của giới linh dị đều phải nể mặt ta mấy phần.” Ông Trương bất mãn nói: "Đừng nhìn nữa, số vàng này không phải dành cho các ngươi.”
Trái tim nóng bỏng của Trương Đào thoáng chốc lạnh lẽo:
“Vàng của nhà chúng ta nếu không để lại cho ta thì là cho ai?”
Ông Trương nói: "Về sau các ngươi sẽ hiểu, đừng nhìn nữa, vàng ở đây là thứ vô dụng nhất, lúc trước ta ghét bỏ thứ này chiếm chỗ, mất nhiều công sức mới dời ra ngoài.”
Ông Trương nói xong tiếp tục đi về phía trước.
Mấy người nghe vậy càng là hai mặt nhìn nhau.
Ghét bỏ vàng chiếm chỗ?
Phải ngang tàng cỡ nào mới có thể nói ra, làm hành vi như vậy?
Nhưng nhìn vị trí đặt vàng đúng là có ý đó, tùy ý xếp trong góc, thậm chí không muốn cho nó chiếm đường hành lang.
Tiếp tục đi về phía trước, mấy người vào sâu trong nhà an toàn.
Lúc này Trương Văn Văn, Trương Đào và Lưu Hân mới phát hiện nhà an toàn ngầm này rất lớn, có mấy căn phòng đặc biệt, chúng nó đều bị khóa kín, không thể mở ra, cũng không thấy rõ bên trong có cái gì.
Mãi đến khi ông Trương tự mình ra tay, mở ra một căn phòng phủ bụi lâu năm.
Khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, khắp nơi đều là ánh sáng vàng.
“Khoan, cha, phòng này chắc không phải được xây bằng vàng chứ?”
Trương Văn Văn lúc này mới phản ứng lại, dọc đường đi hắn phát hiện vách tường cũng có màu vàng, nhưng bị bụi phủ nên không liên tưởng được.
Mãi khi trông thấy vách phòng lấp lánh ánh sáng vàng mới có suy đoán đó.
"Nhà an toàn xây bằng vàng là chuyện hợp lý, chuyện bé xé ra to làm cái gì.” Ông Trương nói xong bước vào phòng.
Trương Văn Văn run chân.
Cha của mình mua vàng thì thôi đi, còn dùng vàng xây nhà an toàn, dù giàu cỡ nào cũng không nên tiêu dùng lung tung vậy chứ, thảo nào hồi nhỏ nhà giàu vậy mà khi mình lớn lên thì nghèo rớt mồng tơi.
Trương Đào và vợ lại bị khiếp sợ.
Thì ra dọc đường mình đi là đạp trên con đường xây bằng vàng.
Khi mấy người theo ông Trương vào phòng vàng mới phát hiện bên trong không có cái gì, chỉ có một cái bàn.
Trên bàn có một kệ gỗ, trên kệ đặt một cây búa đỏ tươi mà lại kỳ dị, một ngọn đèn đặt cạnh búa.
Đó là một ngọn đèn dầu.
Cây đèn cũng làm bằng vàng, hình dạng hoa sen, bên trong đựng dầu thắp đen thui bốc mùi.
Bên cạnh còn đặt hai cây súng ngắn màu vàng, cạnh súng ngắn xếp ngay ngắn mấy hộp đạn.
Trương Đào lập tức bị hai cây súng ngắn màu vàng hấp dẫn:
“Thì ra ông nội không khoác lác, thời trẻ thật sự là Song Trì Kim Thương Khách."
Ông Trương nhìn cây búa, ánh mắt lộ ra hoài niệm, ký ức trước kia lại ùa về.
“Ta còn chưa già đến mức không thể động.” Ông Trương vươn bàn tay đầy nếp nhăn cầm cây búa đỏ thắm kia lên.
“Văn Văn, cầm đèn dầu kia lên, cẩn thận chút, đừng làm đổ dầu thắp trong đó, thứ kia không còn lại bao nhiêu.”
Ông Trương đã không thể giống như trước kia một tay cầm đèn, một tay cầm búa, đành để con trai cầm giúp.
Trương Văn Văn cẩn thận cầm cây đèn màu vàng, hỏi:
"Cha, những thứ này là cái gì?"
“Đừng lề mề, nói ra các ngươi cũng không hiểu, nhanh chóng đi xem mấy cỗ quan tài kia, những người này đã chết nhiều năm như vậy, hiện tại mở quan tài hơn phân nửa đều biến thành ác quỷ, không dễ đối phó.” Ông Trương cầm búa, chống gậy thở dài, tiếp đó chậm rãi đi ra.
Cùng lúc đó.
Phóng viên Hạ Phong và vợ của mình Châu Mai đã đến trước cửa lớn khu dân cư Quan Giang.
“Không phải chứ, khu dân cư này đang dỡ bỏ xây lại? Rắc rối đây, đa số người trong khu dân cư chắc chắn đã dọn đi, muốn phỏng vấn một số tin quan trọng chỉ sợ rất khó khăn."
Hạ Phong nhìn thấy khu dân cư đã thành công trường thì hơi xoe tròn mắt.
"Đi nhìn xem bên kia còn khu vực nào chưa bị dỡ bỏ không, chắc vẫn còn người ở.” Châu Mai nói.
Hạ Phong gật đầu, nói:
“Tốt.”
Hai người nương thân phận phóng viên thuận lợi đi vào công trường, họ vừa đến đã nghe mấy công nhân đang nghị luận một việc, những công nhân này nói công trường đằng trước đào ra mấy cỗ quan tài màu đỏ, quan tài đó rất kỳ dị, có người thậm chí bởi vậy mà mất tích.
Hạ Phong nổi hứng:
“Quan tài màu đỏ?”
Hạ Phong hỏi thăm công nhân, sau khi xác định vị trí đại khái liền chạy tới chỗ quan tài màu đỏ.
Chốc lát sau.
Hạ Phong và Châu Mai tìm được nơi xảy ra chuyện.
Quản lý công trường Lưu Nham đang mang theo một đội người giải quyết bảy cỗ quan tài màu đỏ.
“Ai mở ra quan tài này? Người nào phụ trách khu vực này? Lẽ nào không biết phát sinh sự tình thì phải báo cáo sao? Những quan tài này nếu là văn vật mà bị các ngươi phá hủy, cả đám đều phải ngồi tù."
Lưu Nham trông thấy quan tài bị mở ra thì có chút tức giận chỉ trích đám công nhân phạm sai lầm.
Một thuộc hạ ở bên cạnh nói:
"Nơi này dường như là Vương Kiến phụ trách."
"Gọi điện thoại cho hắn, khiến hắn lại đây." Lưu Nham hỏi: “Đã báo án chưa? Nếu chưa thì hiện tại lập tức báo án, nhanh chóng giải quyết những quan tài này, đừng làm chậm trễ thi công.”
Thuộc hạ lập tức cầm lấy di động chuẩn bị gọi điện thoại thông báo Vương Kiến.
Nhưng khi bấm dãy số thì phát sinh một việc kỳ dị, trong một quan tài màu đỏ vang lên tiếng chuông điện thoại di động của Vương Kiến.
Tất cả mọi người giờ phút này đều ngẩn ngơ, bao gồm Lưu Nham.
“Chuyện . . . chuyện gì đây? Di động của Vương Kiến ở trong quan tài màu đỏ?” Có người cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Nhưng mà chuông điện thoại di động vẫn liên tục reo, thông qua phân rõ thậm chí có thể chuẩn xác tìm được âm thanh phát ra từ quan tài nào.
Lưu Nham hỏi:
“Cỗ quan tài kia có phải là bị Vương Kiến mở ra nên sơ sẩy làm rơi di động vào trong không?”
“Dường như chỉ mở một quan tài, nhưng bên trong không có cái gì, là quan tài rỗng, còn quan tài kia thì không động vào.” Có người trả lời.
"Việc này cũng quá kỳ dị, hay là chôn những quan tài này lại, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện." Cũng có người kiến nghị.
Lưu Nham nói:
“Kỳ dị cái quái gì! Cử ra hai người mở quan tài kia, lấy lại di động của Vương Kiến, tránh cho nhân viên phá án đến nói là chúng ta phá hư hiện trường, cũng đóng lại nắp cho quan tài bị mở, cẩn thận chút, đừng làm hỏng.”
Lập tức có hai công nhân xung phong nhận việc, đi vào hố to, đến gần quan tài vang lên chuông điện thoại di động, định mở nắp ra lấy điện thoại.
Hạ Phong và Châu Mai lẫn trong đám đông, giờ phút này lập tức cầm lấy di động chuẩn bị quay lại cảnh này.
Bản năng phóng viên khiến bọn họ cảm giác được có lẽ đây là một tin quan trọng.
Nhưng tiếng chuông điện thoại chợt ngừng.
Người phụ trách gọi điện thoại lúc này thay đổi sắc mặt, tay cầm di động khẽ run.
Bởi vì điện thoại bắt máy rồi, biểu hiện trong trạng thái trò chuyện.
Hắn hết hồn vội cắt đứt liên lạc.
Giây phút này hắn hơi bất an.
Trong quan tài rốt cuộc là cái gì bắt máy?