Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3531 - Chương 3288: Thất Bại Và Chạy Trốn (1)

Chương 3288: Thất bại và chạy trốn (1) Chương 3288: Thất bại và chạy trốn (1)

Hạ Phong và Châu Mai nhìn bóng dáng ông Trương cùng con trai dần đi xa, lòng rất rung động.

Biết rõ phía trước có quỷ nhưng bọn họ không sợ hãi, ngược lại dứt khoát lựa chọn đối kháng với ác quỷ, hơn nữa bọn họ cũng không phải người ngự quỷ trong lời đồn, đều là người bình thường, thậm chí bàn về thể lực thì không bằng hai vợ chồng.

Lý do khiến bọn họ làm như vậy đơn giản là không muốn nhìn thấy càng nhiều người chết trong tay ác quỷ.

Tinh thần này khiến người khâm phục.

“Ông bác này thoạt nhìn khoảng tám mươi tuổi, ông già Trương Chí Đông nói sáu mươi năm trước thế giới này từng có quỷ phá, tức là khi bác này hai mươi tuổi thì đã đấu tranh với ác quỷ. Ta tin tưởng người giống như vậy tuyệt đối không ít, chẳng qua thời gian trôi đi, nhóm người sáu mươi năm trước đều đã già, bệnh, chết rồi, cuối cùng bị người quên đi.”

Hạ Phong trầm mặc.

Từ trong những câu chuyện và manh mối rải rác, Hạ Phong đã có thể cảm thụ được thời đại nhiều hỗn loạn nhưng mênh mông hùng vĩ vào sáu mươi năm trước.

"Đi mau lên, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, không thể ở lại khu dân cư này nữa, mới chỉ là quỷ trong một cỗ quan tài đã suýt giết chết tất cả chúng ta, nếu quan tài khác đều mở ra thì không dám tưởng tượng hậu quả.” Châu Mai kéo lấy Hạ Phong đứng sững sờ, vội vã muốn rời khỏi nơi này.

Hạ Phong bản năng gật đầu, kéo vợ mình định đi.

Nhưng đi chưa được vài bước thì Hạ Phong đứng lại.

Châu Mai kinh ngạc hỏi:

“Sao vậy?”

Hạ Phong do dự một chút, tiếp đó cắn răng nói:

“Ngươi đi trước đi, ta muốn quay về xem sao.”

Châu Mai kinh hoàng kêu lên:

"Cái gì? Còn trở lại, ngươi không sợ chết à?”

Hạ Phong nói: "Ta sợ chết, nhưng ta không muốn buông bỏ cơ hội này, ta muốn biết thời đại đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, muốn được thấy nó. Ông già kia đối kháng với ác quỷ như thế nào? Ta muốn hiểu rõ giới linh dị thần bí khó lường, được thấy người ngự quỷ thật sự. Ta có thể cảm giác được, hiện tại khu dân cư Quan Giang bị quỷ ám sẽ phát sinh nhiều câu chuyện khó thể tưởng tượng, nếu bây giờ rời đi là ta sẽ bỏ lỡ mọi thứ ở đây, đến lúc đó chắc chắn sẽ hối hận cả đời."

Châu Mai nhìn bộ dạng này của chồng thì biết lại mắc bệnh nghề nghiệp.

“Vậy ta đi cùng ngươi.”

Châu Mai cắn răng, liều luôn.

"Không được, lần này rất nguy hiểm, một mình ta đi là được, ngươi nhất định phải rời đi."

Tuy Hạ Phong rất cảm động, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết khiến hai người cùng nhau mạo hiểm, cho nên hắn kiên quyết đưa vợ đi, một mình quay ngược về.

Giờ phút này, ông Trương cầm búa đỏ dẫn theo Trương Văn Văn cầm ngọn đèn đã đến công trường, nơi đào ra bảy cỗ quan tài.

Trương Văn Văn bỗng chỉ phía trước:

"Cha, nơi đó có người!”

Gần đó có một người phụ nữ vóc dáng thướt tha, quyến rũ, tóc đen dày đang bước chậm hướng phương xa.

Tuy người phụ nữ không phải là người, nhưng chỉ nhìn bóng lưng là đoán được đây tuyệt đối là một mỹ nữ khiến người cảm thấy choáng ngợp.

“Con mắt nào của ngươi thấy thứ đó là người? Con quỷ to đùng vậy mà ngươi cũng nhận sai được.” Ông Trương nhìn bóng lưng kia, mấy phần hồi ức hiện ra, sau đó hừ mạnh bất mãn với năng lực phán đoán của con trai.

"Quỷ?" Trương Văn Văn rùng mình, nhìn lại người phụ nữ kia mới phát hiện bóng dáng đó quả thực rất không tầm thường.

Quần áo không thuộc về thời đại này, dáng người hoàn mỹ đến khó tin, tóc đen dày đến mức kỳ dị, người phụ nữ như vậy nhìn sao cũng không giống người sống.

Ông Trương bước nhanh hơn chút:

"Đuổi theo, không thể khiến nó ra khu dân cư.”

Thấy cha kiên quyết như vậy, Trương Văn Văn đè xuống nỗi bất an và hoảng sợ trong lòng, giơ đèn lên đi theo.

Hai người nhanh chóng đi qua nơi đặt bảy cỗ quan tài màu đỏ.

Có hai quan tài đã mở ra, chỉ là bên trong trống rỗng, không biết cái gì thoát khỏi quan tài chạy ra ngoài.

Ông Trương vừa đi vừa hét với quan tài:

“Bên trong còn ai sống không? Nếu có thì hú một tiếng, Huỳnh Tử Nhã đã biến thành ác quỷ, các ngươi không ra hỗ trợ hả?”

Tuy xác suất người trước kia còn sống là rất nhỏ, nhưng ông Trương vẫn ôm chút hy vọng thử kêu vài câu.

Trong quan tài còn lại không có bất cứ đáp lại, ngược lại từ một cỗ quan tài phát ra tiếng gõ nặng nề, tuy tiếng gõ không lớn nhưng làm quan tài màu đỏ rung lắc liên tục, dường như bên trong có thứ đáng sợ gì sắp không thể nhốt.

“Dữ vậy sao? Hù chết ông nội vĩ của ngươi!”

Ông Trương run lên, bản năng thụt lùi mấy bước.

Trương Văn Văn là người đàn ông trung niên năm mươi mấy tuổi nhưng lúc này mếu máo:

"Cha, thật sự không được thì chúng ta đi thôi, không cần cậy mạnh."

Dù Trương Văn Văn ngốc cỡ nào cũng nhìn ra trong quan tài phát ra động tĩnh đó có quỷ, hơn nữa xem bộ dạng thì dữ còn hơn nữ quỷ kia.

“Yên tâm, quan tài không mở thì thứ kia không ra được, hơn nữa hiện tại muốn đi cũng không dễ dàng như vậy, nhìn xung quanh ngươi đi.” Ông Trương đã ném gậy chống, hai tay nắm chặt cây búa màu đỏ.

Trương Văn Văn giơ cao ngọn đèn, lúc này mới nhìn thấy mặt đất xung quanh họ từ khi nào phủ một lớp tóc màu đen, lúc đầu sợi tóc còn thưa thớt, nhưng tùy theo thời gian trôi qua, những sợi tóc đen càng lúc càng dày đặc.

Khủng bố nhất là mớ tóc dài màu đen này mấp máy dưới đất giống như vật sống.

"Cẩn thận một chút, đừng để chúng quấn lấy, nếu không sẽ chết người.” Ông Trương cầm búa chém tóc đen dưới đất.

Một nhát búa chém xuống, tóc đen đứt, tóc đen dài phía sau rút về, chừa một khu vực trống trải không bị tóc bao phủ.

Ông Trương lại liên tiếp chém vài nhát mới ngăn xu thế tóc đen dài xâm nhập, nhưng ông cũng thở dốc, cầm búa đứng yên tại chỗ, mệt muốn nín thở.

“Rốt cuộc không bằng thời trẻ, mới chém vài nhát đã rệu rã, nếu là lúc Vĩ gia của ngươi còn thanh niên thì cái đám trong quan tài chui ra hết cũng không đủ cho Vĩ gia chém.”

“Không thể tiếp tục tiêu hao như vậy, thứ kia là quỷ, chúng ta không chơi lại nó, tìm cách đến gần chém một nhát búa vào trán của cô ta, chỉ cần trúng một nhát là quỷ đó vô dụng, sau đó bỏ nó vào quan tài lại, coi như giải quyết xong.”

Tuy ông Trương lớn tuổi nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, biết chính mình nên làm như thế nào.

Trương Văn Văn nhìn người phụ nữ kỳ dị ở gần đó, nàng không còn đi tiếp mà đứng yên không nhúc nhích, tóc dài màu đen dày không biết từ khi nào đã chấm đất.

Rõ ràng vừa rồi tóc mới tới eo của người phụ nữ kia.

Bình Luận (0)
Comment