Ông Trương giơ búa đưa cho Trương Văn Văn:
“Này thằng nhóc, đừng đứng ngây ra đó, làm việc.”
“Cha kêu con làm? Con không làm được, làm không nổi đâu!”
Trương Văn Văn bị dọa mặt tái nhợt, vội vàng lắc đầu, hiện tại hắn hai chân mềm nhũn, nếu không phải thấy cha của mình bình tĩnh như vậy, lại có thể đối kháng thứ kỳ dị kia thì hắn đã hốt hoảng bỏ chạy rồi.
"Phi, phế vật!” Ông Trương không kiềm được mắng một câu: "Xem bộ dạng nhát gan của ngươi, giống hệt mẹ ngươi, còn không bằng đàn em trước kia của ta.”
Trương Văn Văn hơi cúi đầu, bị răn dạy không dám phản bác.
Không còn cách nào, con trai vô dụng, ông Trương đành gắng gượng cầm búa tiếp tục đi tới trước.
Vung búa mấy cái, cứng rắn mở ra một con đường trong tóc đen trải đầy đất.
Ông Trương thở hổn hển, nhưng không thể dừng lại, nếu để Quỷ Tóc xung quanh phục hồi lại sẽ nuốt hai cha con không chừa mẩu xương.
Nhưng càng đến gần người phụ nữ kỳ dị phía trước thì tóc đen càng nhiều, càng dày đặc, nơi bị búa chém nhanh chóng bị tóc đen phủ lên.
Cuối cùng, ông Trương buộc phải ngừng lại khi cách người phụ nữ kỳ dị khoảng mười mét.
Ông Trương già thật rồi, dù cây búa trong tay không có một chút trọng lượng, nhưng liên tục chém khiến hai cánh tay ông mỏi đến mức không nâng lên nổi, nhát chém cuối làm ông lảo đảo, ông Trương cứng rắn cả đời đã ngã xuống đất.
“Cha!” Trương Văn Văn kinh hoàng vội nâng ông Trương lên.
Ông Trương sắc mặt rất khó xem, thở gấp, mắt khép kín, lồng ngực như bị hở gió phát ra tiếng vù vù, miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, Trương Văn Văn chỉ mơ hồ nghe được hai chữ: “Chân . . . anh Chân."
Giờ phút này, xung quanh phủ đầy tóc dài màu đen, vây kín hai người.
Trương Văn Văn cực kỳ kinh hoàng, định cầm cây búa màu đỏ chống lại.
Nhưng ông Trương siết chặt cán búa, không thể tháo xuống.
Nhìn sợi tóc màu đen càng lúc càng vươn tới gần, Trương Văn Văn sốt ruột toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thậm chí hơi không biết làm sao.
"Các ngươi không sao chứ? Ta đến cứu các người!”
Ngay lúc đó, giọng nói của phóng viên Hạ Phong vang lên, tay cầm cái xẻng thường dùng trên công trường chạy thục mạng về phía này.
Hạ Phong quanh năm chạy ngược chạy xuôi, cộng thêm trẻ tuổi khỏe khoắn khiến hắn tràn đầy sức lực.
Chốc lát sau Hạ Phong đã xông tới gần.
Trương Văn Văn đầu tiên là giật nảy mình, theo sau phản ứng lại, vội vàng hét to:
“Đừng . . . đừng tới đây!”
Nhưng đã muộn.
Khi Hạ Phong xông đến, đi vào phạm vi ánh đèn thì phát hiện chân đã bị những sợi tóc màu đen quấn chặt, chúng nó mấp máy, càng siết càng chặt, cuối cùng siết hằn vào da thịt.
"A!"
Hạ Phong thống khổ hét thảm, hắn dùng xẻng định xúc mớ tóc đen dài này đi, nhưng vô dụng, mặc kệ hắn gồng sức cỡ nào thì chúng nó vẫn không sứt mẻ.
Trương Văn Văn thấy tình cảnh này, vội vàng nhắc nhở một câu”
“Dùng búa của cha ta đi!”
Hạ Phong thấy cây búa đỏ tươi trong tay ông Trương liền giật lấy, khi cầm vào tay thì hắn sửng sốt.
Cây búa nhìn như nặng trĩu nhưng không cảm thụ được chút xíu trọng lượng nào, nhẹ đến bất ngờ, quả thực là vi phạm lẽ thường.
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ mấy chuyện này, Hạ Phong nhấc búa lên chém xuống, tóc đen dài lúc trước không thể bị xẻng cắt đứt giờ lục tục đứt đoạn, tóc đứt lùi nhanh ra sau như thủy triều.
“Đây không phải là cây búa bình thường.”
Hạ Phong lòng còn run sợ, nhưng hành vi vừa rồi tạm bảo vệ mạng sống của vài người.
Tuy nhiên, nguy hiểm vẫn còn đó.
Người phụ nữ kỳ dị đứng ở gần đó từ khi nào đã thay đổi vị trí, di chuyển đến gần bọn họ.
Tóc đen dài xung quanh trở nên dày hơn.
Trương Văn Văn hét lên:
“Mau, mau chém một nhát vào thứ đó, cha của ta nói chỉ cần chém trúng thì con quỷ kia tiêu đời!”
“Được, liều luôn!”
Hạ Phong xách búa đứng lên, gầm nhẹ lao về phía người phụ nữ kỳ dị kia.
Khoảng cách ngắn như vậy hẳn là có thể thành công.
Nhưng Hạ Phong chạy chưa được hai bước thì thân thể bỗng cứng ngắc, sau đó không thể động đậy.
Hạ Phong mở to mắt, vẻ mặt khó tin xen lẫn hoảng sợ với sức mạnh chưa biết.
Giây phút này, hắn cảm thấy có một đôi tay lạnh như băng ôm chặt mình.
Là ảo giác sao?
Không.
Không phải là ảo giác.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Hạ Phong nhìn bên eo từ khi nào có hai cánh tay trắng bệch hiện màu xám tro, hai cánh tay rất dài, ôm lấy hắn, không ngừng siết chặt.
Hạ Phong không thể nhúc nhích, cũng không thở nổi.
Đau đớn kịch liệt từ bên hông truyền đến.
Cánh tay kỳ dị mà lại khủng bố sức lực rất lớn, chỉ vài giây hắn sẽ bị siết chết.
Hạ Phong muốn dùng búa chém đứt hai cánh tay đáng sợ này, nhưng hắn đau đến mức không thể hành động, thậm chí không thể cầm chắc làm búa rơi xuống đất. Trương Văn Văn ở một bên không cách nào cung cấp trợ giúp, tóc đen quấn kín người hắn, tuy hắn liều mạng giãy giụa nhưng sợi tóc phủ càng lúc càng nhiều, sắp nuốt chửng hắn.
“Ta . . . ta sắp bị quỷ giết chết sao?” Lúc này Hạ Phong ngược lại không còn hoảng sợ, chỉ cảm thấy mờ mịt trước khi chết.
Vào thời khắc này.
Cánh tay kỳ dị suýt siết chết Hạ Phong giống như bị phỏng, lập tức rụt về, tóc đen dài lan tràn cũng rút ra.
"Khụ khụ."
Hạ Phong thoáng chốc ngã ngồi dưới đất, kịch liệt thở dốc.
Trương Văn Văn vẫn đang kinh hoàng cố giật đứt tóc đen dài đã không còn quấn trên người, hoàn toàn không biết nguy hiểm đã tạm thời rút đi.
“Cầm một cây báu đã đòi đối phó quỷ, cũng không nhìn xem chính mình bao nhiêu tuổi rồi, còn tưởng giống như trước kia sao.” Một giọng nữ hờ hững vang lên.
Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc đồ trắng, biểu cảm lạnh băng châm cây nến đỏ chậm rãi đi đến.
Cây nến đỏ cháy ánh lửa màu xanh kỳ dị, tựa như lửa ma trơi, trông rất rùng rợn.
Trương Văn Văn nhìn thấy người phụ nữ kia thì giật mình kêu lên:
“Chị . . . chị Vương.”
Vương San San liếc qua:
“Tiểu Văn, cõng A Vĩ, đừng làm bừa nữa, đi theo ta.”
“Vâng vâng, chị Vương!” Trương Văn Văn vội nói, định cõng cha mình nhưng tay chân mềm nhũn, trong một chốc không thể cõng.
Hạ Phong tìm được đường sống trong chỗ chết nhìn người phụ nữ thần bí này, lại nhìn cây nến đỏ kỳ lạ, trong đầu nhất thời không tự chủ được hiện ra nội dung của quyển sách kia: nến là Quỷ Hỏa, nến đỏ đốt cháy có thể đuổi quỷ.
“Để ta giúp ngươi.”
Hạ Phong phản ứng lại, cõng ông Trương nằm dưới đất lên, nhặt lấy búa, nhanh chóng theo kịp Vương San San đi đằng trước.
Tuy Hạ Phong bị thương ở chân, còn đang chảy máu, nhưng hắn có sức trẻ.
Còn về có di chứng gì không thì là chuyện về sau, hiện tại không quản được nhiều như vậy.
Đoàn người theo sau Vương San San đốt Nến Quỷ màu đỏ, bắt đầu rời xa nơi nguy hiểm này.
Nhưng đi chưa bao xa thì người phụ nữ kỳ dị tóc đen dày từ khi nào lại xuất hiện ở đằng trước mấy người.
Người phụ nữ kia không nhúc nhích, giống như xác chết lạnh băng, trên khuôn mặt nhợt nhạt không có một chút màu máu, tuy rằng không nói chuyện, nhưng loại hành vi này lại giống như đang nói cho mọi người đừng hòng rời khỏi đây.
“Huỳnh Tử Nhã, đã chết cũng không yên phận, ngươi muốn ngăn ta sao?" Vương San San liếc mắt một cái, không e ngại, giơ Nến Quỷ màu đỏ đang cháy tiến lên.
Ánh nến màu xanh chập chờn, người phụ nữ kỳ dị kia chậm rãi thụt lùi, không tiếp tục ngăn trở bọn họ.