Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3533 - Chương 3290: Tên Cũ Và Tên Mới (1)

Chương 3290: Tên cũ và tên mới (1) Chương 3290: Tên cũ và tên mới (1)

Vài người thở gấp, đầy biến cố nhưng không hiểm nguy trốn khỏi khu vực hung hiểm.

Bọn họ đang đi theo Vương San San đến ngôi miếu nhỏ kia nghỉ ngơi.

Miếu không lớn, hai bên đều đốt một ngọn đèn dầu, trên đài cao đặt một bức tượng thần màu vàng, bức tượng có hình dáng người trẻ tuổi, trên trán có một con mắt, tay cầm một cây thương dài, mắt khép lại giống như đang ngủ say.

Ngữ khí của Vương San San lạnh băng nói:

“Buông A Vĩ xuống đi.”

Hạ Phong cẩn thận đặt ông Trương từ lưng mình xuống, nhưng sắc mặt của ông Trương vẫn tái nhợt, khớp hàm cắn chặt, hơi thở mong manh.

“Cha, cha, hãy tỉnh lại đi!” Trương Văn Văn quỳ một bên, mắt ngấn lệ, hắn cảm giác trạng thái của cha mình càng lúc càng tệ.

Hạ Phong nói:

“Gọi xe cứu thương, mau đưa ông ấy đi bệnh viện cấp cứu, ông cụ lớn tuổi rồi, rất nguy hiểm."

"Vô dụng, nơi này bị quỷ ám, xe cứu thương không vào được, dù vào cũng sẽ bị quỷ ở bên ngoài giết. Trừ phi các ngươi cõng hắn ra cửa sau, nhưng rất tốn thời gian, chưa chắc A Vĩ chịu đựng được."

Vương San San sắc mặt bình tĩnh nói: "Hơn nữa so với việc này thì còn một việc cần làm, nếu hết thảy thuận lợi thì A Vĩ sẽ không sao.”

Trương Văn Văn vội hỏi:

“Chị Vương hãy nói đi, muốn làm cái gì? Kêu ta làm gì cũng được.”

Vương San San nhìn pho tượng thần màu vàng kia, nói:

“Thời hạn sáu mươi năm đã đến, hiện tại quỷ cũng xuất hiện, ta nghĩ đã đến lúc đánh thức hắn, chỉ cần hắn có thể tỉnh lại, hết thảy đều không thành vấn đề."

Phóng viên Hạ Phong tò mò hỏi:

"Hắn? Hắn là ai."

Vương San San liếc qua Hạ Phong:

“Hỗ trợ đánh nát pho tượng kia.”

"Cái gì?" Hạ Phong sửng sốt, ngước đầu nhìn pho tượng thần màu vàng kia: “Phải đánh nát bức tượng này? Như thế . . . không được tốt lắm.”

Dù Hạ Phong không rành cỡ nào cũng biết đánh nát tượng thần trong miếu là việc kiêng kỵ.

Vương San San nói:

"Nhất định phải làm như vậy, đây là phương pháp duy nhất, quỷ còn ở trong khu dân cư này, tùy thời đều sẽ lại xuất hiện, càng kéo dài thời gian thì càng nguy hiểm."

Tuy Hạ Phong vẫn rất hoang mang nhưng lựa chọn tin tưởng người phụ nữ xa lạ này.

“Được, nếu ngươi đã nói như vậy thì ta không khách khí, nhưng báo trước là ta đánh nát pho tượng này nhưng không chịu trách nhiệm sửa nó nhé.”

Hạ Phong vừa nói vừa leo lên đài cao.

Lúc này Trương Văn Văn rất giật mình, vì lúc nhỏ hắn đi theo cha tới đây chơi, biết pho tượng kia là tồn tại cực kỳ đặc biệt, đừng nói đánh nát, cho dù là hắn tò mò muốn sờ thử cũng sẽ ăn đòn.

Không ngờ trong tình huống hôm nay, chị Vương không chút do dự lựa chọn đánh nát nó.

“Bức tượng này dường như đúc bằng vàng.” Hạ Phong cầm búa gõ vài cái, để lại một dấu hằn, phát hiện bên trong ánh sáng vàng lấp lánh, rõ ràng là vàng.

Hạ Phong lại chém mạnh mấy cái, nhưng pho tượng không nhúc nhích, chỉ bị lõm vào vài chỗ.

Hạ Phong nói:

"Không được, thứ này quá rắn chắc, không đánh vỡ nổi.”

"Vậy trực tiếp đẩy ngã." Vương San San lạnh lùng nói: "Hôm nay dù thế nào đều phải mở ra nó."

"Được rồi." Hạ Phong buông búa, hai tay vịn bức tượng đẩy mạnh.

Tượng vàng lung lay, bên trong dường như rỗng, không nặng như đã nghĩ.

Liên tiếp đẩy vài cái thì Hạ Phong tìm được bí quyết, cuối cùng đẩy bức tượng từ trên đài cao xuống.

Hạ Phong hét to:

“Sắp rớt xuống rồi, các người tránh ra xa chút, coi chừng bị đập trúng.”

Bùm!

Vang tiếng nổ nặng nề, bức tượng màu vàng nặng nề ngã xuống, mặt đất nứt nẻ lún xuống, tượng vặn vẹo biến hình, không còn hình dạng như lúc trước.

Từ tượng thần sụp đổ có máu đỏ thắm chảy ra, máu chảy càng lúc càng nhiều, dần dần phủ kín toàn bộ mặt đất.

Trông thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy, Hạ Phong và Trương Văn Văn thoáng chốc có chút không biết làm sao.

Nhưng Vương San San lại biểu hiện rất bình tĩnh, nàng nhẹ giọng kêu gọi:

“Dương Gian.”

Nhưng không xuất hiện tình huống trong tưởng tượng, nàng không gọi về người kia cách sáu mươi năm trước trở về, xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh, chẳng phát sinh chuyện khác lạ nào cả.

"Dương Gian." Vương San San lại kêu gọi.

Nhưng mà kết quả vẫn như cũ, trong miếu nhỏ trống rỗng quanh quẩn giọng nói của nàng rồi mất tăm.

Người kia vẫn không xuất hiện.

Giây phút này, Vương San San nở nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi:

“Hắn lừa ta, A Vĩ, hắn lừa chúng ta, hắn đã chết, đã chết từ sáu mươi năm trước, chúng ta thật ngốc, cứ chờ mãi. Nhưng nếu hắn đã chết thì tại sao ta còn sống?"

Nhưng mà ông Trương giờ phút này lại nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, không cách nào đáp lại câu hỏi của Vương San San.

“Chị Vương.” Trương Văn Văn thấy Vương San San khóc thì hơi luống cuống, đời này hắn đã sống hơn năm mươi năm nhưng chưa từng thấy chị Vương như vậy.

"Dương Gian?" Hạ Phong ở một bên nghe được cái tên này thì rất ngạc nhiên.

Nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều, một giọng nói vọng vào từ ngoài miếu:

“Vương San San, khoan hãy tuyệt vọng như vậy, có lẽ sự tình còn có cơ hội thay đổi."

Lúc này, mấy người nhìn thấy một bà già lưng còng, mặt nhăn nheo chậm rãi đi vào.

Trương Văn Văn trông thấy bà già này thì sốt ruột hỏi:

“Dì Giang, sao dì đến đây? Khu dân cư bây giờ rất nguy hiểm, dì đừng chạy lung tung, mau trở về.”

Dì Giang này cũng là người già trong khu dân cư, thời trẻ là bạn với cha của hắn, Trương Văn Văn đã gặp bà nhiều lần, cho nên biết một ít sự tình.

Bình Luận (0)
Comment