Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3534 - Chương 3291: Tên Cũ Và Tên Mới (2)

Chương 3291: Tên cũ và tên mới (2) Chương 3291: Tên cũ và tên mới (2)

"Ta nghe thấy khu dân cư có quỷ ám nên tới xem. Vương San San, A Vĩ bị sao vậy?” Dì Giang nhìn ông Trương nằm hôn mê dưới đất, hỏi thăm.

“Người đã yếu mà cứ cậy mạnh, cầm búa chém quỷ, không đứng vững bị té.” Vương San San rất nhanh khôi phục bình tĩnh rồi nói: “Đã ở tuổi này rồi, xem tình huống thì khó vượt qua được, trừ phi hắn xuất hiện, nếu không thì đưa đi bệnh viện cũng vậy thôi. Ngươi mới nói gì, sự tình còn có cơ hội thay đổi? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hắn còn sống sao?"

Dì Giang nói:

"Ta cùng Trương Lệ Cầm lúc trước phụ trách ghi lại tất cả những chuyện hắn trải qua, hai mươi mấy năm trước Trương Lệ Cầm sức khỏe yếu đã chết bệnh, bây giờ chỉ còn mình ta là biết mọi thứ của hắn. Ta đã sao chép cuốn sổ kia hai mươi mấy lần, xem không dưới trăm lần, ở thế giới này không có người nào hiểu rõ hắn nhiều hơn ta.”

“Rồi sao nữa?” Vương San San hỏi.

Dì Giang nói:

“Trong cuốn sổ đó có ghi lại một việc rất nhỏ, hắn từng vì lẩn tránh linh dị tập kích mà sửa tên một lần, có lẽ tên thật của hắn đã không còn là Dương Gian, cho nên ngươi kêu Dương Gian cũng vô dụng, phải gọi tên thật của hắn.”

Vương San San hỏi ngay:

"Tên thật? Tên thật của hắn là gì? Cho ta biết.”

"Ta không biết.” Dì Giang nhẹ lắc đầu: "Không chỉ là ta, ngay cả hắn cũng không biết, trên thế giới này người biết tên thật của hắn chỉ có một.”

Vương San San hơi cắn răng hỏi: "Lưu Tiểu Vũ?"

"Đúng vậy, là Lưu Tiểu Vũ tự mình sửa tên của hắn, sau khi sửa xong hắn kêu Lưu Tiểu Vũ che giấu không nói cho ai nghe.” Dì Giang nhìn tượng thần chảy máu kia, hơi thương cảm.

Vương San San nói:

“Gọi điện cho cô ta hỏi thử.”

Dì Giang nói:

“Trước khi ta đến đã hỏi rồi, không hỏi ra được. Lưu Tiểu Vũ mắc chứng già lú lẫn, quên rất nhiều chuyện, đang ở trong bệnh viện nhận chữa trị. Nhưng ta nghĩ thông tin quan trọng như vậy chắc chắn cô ta sẽ ghi chép lại, nếu đi nhà của cô ta tìm thì có lẽ có thể tìm được manh mối."

“Tay chân của ta yếu, đi không nổi, ngươi hãy đi đi.”

“Được, dù sao cô ta cũng ở thành phố Đại Xương, cách nơi này không xa." Vương San San nói, nàng chuẩn bị lập tức xuất phát.

Nhưng ngay lúc đó, ánh đèn trong miếu nhỏ bỗng chớp tắt, ánh đèn hai bên trái phải cũng mờ tối.

Ngoài miếu nhỏ vang một chuỗi tiếng bước chân nặng nề, cửa lớn dày nặng rung bần bật.

"Quỷ?” Dì Giang nhìn thoáng qua Vương San San.

“Ừ.” Vương San San nói: “A Vĩ mang theo mấy người kia tiếp xúc linh dị, hơn phân nửa đã bị theo dõi, vừa rồi ta mượn Nến Quỷ tạm thời đuổi đi ác quỷ, trong khoảng thời gian này chắc chắn quỷ lại tìm đến, ta không thể rời khỏi nơi này, ta đi thì A Vĩ chết chắc rồi."

"Hắn là ai?” Dì Giang chỉ vào Hạ Phong mới leo xuống đài cao.

Hạ Phong nhanh nhảu tự giới thiệu:

“Thưa bà, ta tên Hạ Phong, là một phóng viên.”

Dì Giang nói:

“Nói cho hắn địa chỉ của Lưu Tiểu Vũ, kêu hắn đi đi. Người trẻ tuổi chạy nhanh, Văn Văn vô dụng thì ở lại chăm sóc A Vĩ.”

Vương San San nhìn thoáng qua, dường như hỏi ý.

Hạ Phong cắn răng nói:

"Không có vấn đề, giao cho ta, ta bảo chứng làm được."

“Mang theo cây búa của A Vĩ, có thể giúp ngươi đối phó quỷ, cầm luôn cây đèn, gặp hiện tượng kỳ dị thì trực tiếp đốt nó, thứ này có thể khiến ngươi không lạc đường. Văn Văn, đưa ngọn đèn cho hắn." Vương San San lập tức sắp xếp.

“Vâng vâng, chị Vương.” Trương Văn Văn vội vàng đưa chiếc đèn màu vàng qua.

Hạ Phong cầm hai thứ này, trong lòng ít nhiều gì có mấy phần cảm giác an toàn.

Dì Giang nói địa chỉ của Lưu Tiểu Vũ rồi bảo:

“Sau khi chạy ra phạm vi khu dân cư Quan Giang lập tức tìm cách bắt xe đi, không được dừng lại, đừng do dự, nếu gặp quỷ thì dùng búa mở đường. Nếu tìm được tên thật của Dương Gian hãy hét to lên, đừng sợ chết, cũng đừng muốn chạy trốn. Ngươi đã bị quỷ theo dõi, trừ đánh thức hắn ra không có đường sống nào khác.”

"Ta hiểu." Hạ Phong gật đầu.

"Hành động đi, xuất phát từ cửa sau.” Vương San San thúc giục.

"Các ngươi yên tâm, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ này, nên mọi người hãy ráng kiên trì.”

Hạ Phong nhìn thoáng qua ông Trương hôn mê bất tỉnh, lại nhìn người phụ nữ thần bí vừa cứu mình – Vương San San, cuối cùng không quay đầu lại đi nhanh ra cửa sau.

Tuy bắp chân của Hạ Phong còn chảy máu, bị vài vết thương, nhưng chỉ là bị thương ngoài da, không thương gân động cốt, cộng thêm hắn còn trẻ khỏe nên không bị ảnh hưởng.

Bản thân Hạ Phong không rõ tại sao mình nhận một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng làm như vậy là đúng.

Nếu mặc kệ thứ quái quỷ khủng bố như vậy lang thang trong thành phố thì không biết sẽ có bao nhiêu người chết.

"Có một số việc dù thế nào cũng phải có người đi làm." Hạ Phong cầm chặt cây búa đỏ, trong lòng xao động bất an.

Hắn chỉ hy vọng hết thảy thuận lợi, tuyệt đối đừng xảy ra sai lầm.

Trong miếu nhỏ còn một đám người chờ hắn cứu mạng, thậm chí an nguy của toàn bộ khu dân cư, nguyên thành phố đều gắn liền với hắn.

Thân là một phóng viên hạng ba, trong lòng Hạ Phong ít nhiều gì có một phần ý thức trách nhiệm và cảm giác chính nghĩa, chẳng qua làm việc bình thản quá lâu, cộng thêm sinh hoạt dần bào mòn mấy thứ này, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn cam nguyện luôn như vậy.

Khi gặp biến cố lớn, Hạ Phong cũng sẵn sàng đứng ra.

Bình Luận (0)
Comment