Hạ Phong đang thở hổn hển, hắn lấy tốc độ nhanh nhất từ cửa sau khu dân cư một đường chạy như điên, cuối cùng ngừng lại ven đường cái gần đó.
Hạ Phong thở hồng hộc, vội đứng ở giữa đường đón xe, hy vọng có bác tài tốt bụng nào đưa hắn đi nhà của Lưu Tiểu Vũ.
Nhưng xe chạy qua thấy người Hạ Phong nhuộm máu, tay còn cầm cây búa màu đỏ thì không dám dừng lại, bọn họ còn cho rằng can phạm giết người biến thái, cho nên không chút do dự nhấn ga vọt đi luôn, có tài xế còn băn khoăn có nên báo án không.
"Dừng lại, dừng lại!" Hạ Phong không chết tâm, vẫn đang vung tay cố gắng đón xe.
Nhưng qua vài phút mà Hạ Phong vẫn chưa thể lên xe, điều này khiến hắn rất tức giận.
Không còn cách nào khác, Hạ Phong đành phải vừa chạy hướng trung tâm thành phố vừa thử đón xe.
Nhưng may mắn có một chiếc xe thả chậm tốc độ, đến gần Hạ Phong.
Cửa sổ xe mở ra, tài xế là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, người đàn ông này lên tiếng chào hỏi:
“Này anh bạn, có cần giúp đỡ không?”
Hạ Phong nghe vậy vội vàng nói:
“Mạng người quan trọng hơn trời, ta có chuyện cực kỳ quan trọng cần đi trung tâm thành phố một chuyến, ngươi có thể chở ta đi được không? Bao nhiêu tiền đều được, cứ việc ra giá.”
"Lên xe, ta không thu tiền." Người đàn ông lập tức dừng xe, tiếp đó mở cửa xe.
"Cảm ơn." Hạ Phong ngồi lên xe, thoáng chốc thở phào một hơi.
“Cảm ơn làm gì.” Người đàn ông lập tức đạp chân ga, xe bỗng vọt lên.
Chiếc xe trông không chút bắt mắt nhưng bộc phát ra tốc độ khó mà tưởng tượng.
“Ngươi đừng để ý, cây búa này không phải dùng để chém người, chỉ vì để phòng ngừa mới mang theo trên người." Hạ Phong sợ dẫn tới hiểu lầm, vội vàng giải thích.
Người đàn ông cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không hỏi nhiều, ông nội của ta cũng từng làm tài xế của thành phố Đại Xương, ông ấy nói lái xe ở bên ngoài nếu gặp một số người hơi kỳ lạ, nếu mình giúp được thì đừng giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng ta lái xe này mấy năm qua cũng không gặp người kỳ lạ nào, hôm nay xem như gặp được."
“Cầm một cây búa, trên người còn đổ máu, phỏng chừng tài xế nào chạy qua cũng không dám chở ngươi, ta đột nhiên nổi hứng nhớ lại lời của ông nội nói nên mới ngừng xe.”
Người đàn ông có kỹ thuật lái xe rất tốt, vừa lái vừa có thể phân tâm trò chuyện với Hạ Phong.
Hạ Phong hỏi:
“Ông nội của ngươi tên gì? Thân thể còn khỏe mạnh không? Ta tên Hạ Phong, là một phóng viên.”
“Ông nội của ta họ Vương, đã qua đời từ mấy năm trước, hồi còn sống ông thích nhất là chơi xe, làm tài xế cả đời, đáng tiếc đến chết cũng không xuống đường đua chạy một vòng được. Nhưng ông rất nhiệt tình, thường hay giúp đỡ, chở nhiều hành khách thú vị. Thấy con sông bên kia không? Trước kia ông nội của ta vì chở một vị khách, tốc độ xe quá nhanh mà lọt sông luôn, nhưng may mà không sao, nếu không thì đã không có ta.”
Người đàn ông tự nói rồi tự cười.
Thành phố này chứa nhiều hồi ức của tài xế, hắn vừa lái xe vừa kể lại vài chuyện thú vị hồi xưa.
“Chuyện của ta thật sự rất quan trọng, nói ra có lẽ ngươi không tin, mới rồi trong khu dân cư Quan Giang mà ngươi vừa chạy qua đang bị quỷ ám, đã chết nhiều người, ta nhất định phải cố gắng nhanh chóng chạy đi trung tâm thành phố tìm được tên của một người, sau đó đánh thức người kia, chỉ có như vậy mới có thể đối kháng ác quỷ trong khu dân cư.”
“Nếu chậm trễ thì chẳng những ta chết, mọi người trong khu dân cư kia sẽ chết, thậm chí toàn bộ thành phố Đại Xương đều có thể đối mặt nguy hiểm."
Hạ Phong thấy tài xế này nhiệt tình như vậy thì không kiềm được nói ra chuyện vừa phát sinh:
“Tuy ta nói điều này hơi khó tin, có lẽ ngươi không chịu tin, nhưng lời ta nói đều là thật. bây giờ ngươi có thể xem ta như kẻ điên, nhưng làm ơn phải đưa ta đến nơi, bây giờ ta không có thời gian.”
"Quỷ ám? Vậy thì ghê gớm lắm.”
Tài xế sửng sốt, sau đó hai tay nắm chặt tay lái:
“Thắt chặt dây an toàn, nắm chắc vào, ta sắp vượt đèn đỏ, cho ta năm phút đồng hồ, nhất định sẽ đưa ngươi đến nơi.”
Xe vốn đã chạy nhanh giờ lại tăng tốc.
Lúc gặp đèn đỏ, tài xế này không do dự một giây vọt thẳng qua.
"Cẩn thận một chút, chậm chút xíu không sao, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện." Hạ Phong vội vàng nhắc nhở.
Hạ Phong có chút khó tin nhìn người đàn ông này, xem biểu hiện thì người này tin khu dân cư Quan Giang có quỷ ám?
Điều này không thể nào.
Trừ phi nơi này cũng từng bị quỷ ám.
Tùy theo xe lao nhanh, lúc này bên ngoài không biết từ khi nào nổi lên một lớp sương mù, càng tiến lên thì sương mù càng dày đặc, đến cuối cùng tầm mắt thậm chí đều bị sương mù dày đặc ngăn trở, điều này khiến anh tài xế tay lái lụa không dám tăng tốc, đành phải chậm lại.
Tài xế kinh ngạc nói:
“Chuyện gì thế này? Sao đang yên lành mà nổi sương mù lớn như vậy?”
Hắn sinh sống ở thành phố Đại Xương đã nhiều năm nhưng chưa từng gặp thời tiết kỳ dị đến vậy.
Hạ Phong nhìn sương mù dày đặc như vậy thì có cảm giác không ổn, trong đầu của hắn không tự chủ được liên tưởng đến bảy cỗ quan tài màu đỏ trong khu dân cư Quan Giang, có một quan tài đã bị công nhân sớm mở ra, nhưng bên trong trống rỗng, không có cái gì.
Có lẽ không phải cỗ quan tài thứ nhất trống rỗng, mà là thứ trong quan tài đã sớm rời đi.
“Chết tiệt!”
Anh tài xế bỗng thắng gấp dừng xe.
Phía trước có một chiếc xe bật đèn nhấp nháy đậu ở giữa đường, khiến anh tài xế suýt đụng đuôi xe.
“Không sao, không đụng trúng. Sương mù lớn như vậy, xem ra phải đổi con đường khác, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể đưa ngươi an toàn về nhà.”
Anh tài xế lập tức xoay tay lái đổi hướng đi khác.
Quả nhiên.
Đổi phương hướng khác thì sương mù bớt dày, nhưng tầm mắt vẫn bị ảnh hưởng.
Hạ Phong giờ phút này không nói chuyện, hắn chỉ là khẩn trương đốt ngọn đèn màu vàng kia, bởi vì hắn nhớ kỹ lời của người phụ nữ bí ẩn Vương San San đã nói, gặp hiện tượng kỳ dị liền đốt đèn, như vậy có thể giúp hắn không bị lạc đường.
Tuy Hạ Phong không biết sương mù này có tính là hiện tượng kỳ dị hay không, nhưng hắn cho rằng cứ châm lửa đã, tránh cho đến lúc đó thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì thì hối hận không kịp.
Ngọn đèn sáng ngời.
Ánh đèn vàng mông lung khuếch tán ra, bao phủ nguyên chiếc xe hơi vào trong, cũng xua tan chút sương mù ở bốn phía.
Anh tài xế phát hiện tầm nhìn rõ hơn chút, lại tăng tốc độ xe.