Nhưng sau khi vào phạm vi nội thành thì sương mù không giảm bớt, ngược lại bởi vì sương mù dày đặc nên có nhiều xe đậu lại giữa đường, hoặc là đụng trúng đuôi xe, hoặc là bị chết máy, nhưng lạ ở chỗ trên đường đi không thấy một người nào.
Điều này rất không hợp với lẽ thường.
Dù có tài xế dừng xe cũng sẽ không rời đi quá xa, lẽ ra còn quanh quẩn cạnh xe mới đúng.
Khi xe hơi lướt qua một chiếc xe mở hai đèn pha, Hạ Phong tò mò nhìn qua.
Hạ Phong thấy trong chiếc xe đậu ở ven đường không có ai, cửa xe mở rộng, ghế lái phụ còn đặt một số vật phẩm quan trọng, dường như tài xế vội vàng rời đi, không kịp mang theo đồ đạc.
“Chắc không phải bị quỷ ám chứ?”
Hạ Phong không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, tay chân bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Hơi kỳ lạ, bình thường nổi sương mù sẽ không giống như vậy. ta rất quen thuộc con đường này, bình thường lái xe đến đây không thể nào trên đường không có một bóng người, không nghe được chút tiếng động nào xung quanh, dường như thành phố này chỉ còn lại chúng ta." Không chỉ mình Hạ Phong, anh tài xế cũng cau mày nhỏ giọng nói.
Hạ Phong nói: "Mặc kệ phát sinh tình huống gì đều không thể dừng lại."
“Bên ngoài như thế nào thì ta cũng không dám dừng lại.” Anh tài xế cũng không phải kẻ ngu dốt, những chiếc xe ngừng lại, các tài xế đều kỳ dị mất tích.
Hắn không dám cược sau khi mình dừng xe có khi nào cũng mất tích luôn không.
Cho nên, lúc này hắn không suy nghĩ nhiều, cố gắng chạy nhanh hơn nữa, ước gì nhanh chóng rời khỏi khu vực sương mù dày đặc này.
Xe chạy thêm một đoạn đường thì đột nhiên giữa đường cái ở phía trước, nơi bị sương mù dày đặc bao phủ xuất hiện một bóng người, bóng dáng hơi mơ hồ, không thấy rõ mặt mũi nhưng rõ ràng đó là một người.
“Nguy rồi!” Anh tài xế giật nảy mình, muốn thắng gấp nhưng đã muộn.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, bóng người đứng ở giữa đường cái bị đụng bay ra ngoài.
"Xảy ra chuyện rồi, hình như ta đụng trúng người.”
Anh tài xế hơi hoảng loạn, vội đậu xe bên lề, bản năng muốn xuống xe đi xem xét tình huống.
Hạ Phong bắt lấy hắn ta:
“Đừng xuống xe."
Anh tài xế nói:
“Đụng người không thể bỏ mặc được, sẽ xảy ra mạng người.”
"Nghe lời ta, đừng xuống xe, cũng đừng dừng lại, tiếp tục lái xe, ta cảm giác nơi này rất kỳ lạ, không thể ở lại.”
Hạ Phong lại cất cao giọng, nắm chặt anh tài xế, ngăn hành vi xuống xe của hắn ta.
Anh tài xế bình tĩnh một chút, tiếp đó nói:
“Vậy ta gọi điện thoại báo án đặc biệt, nếu không thì ta xem như gây chuyện chạy trốn, phải ngồi tù."
Anh tài xế vừa cầm điện thoại thì không biết từ khi nào, người bị đụng bay lại đột ngột đứng ở đầu xe, sương mù càng đậm hơn, dù cách gần như vậy cũng không thể thấy rõ bộ dạng của người đứng ở phía trước, chỉ có thể miễn cưỡng xem rõ ràng hai tay mà người đó lộ ra ngoài.
Đôi tay có màu xám, dính nhiều bùn đất, trông kỳ dị mà lại rợn người.
"Cái quỷ gì vậy?”
Anh tài xế thấy cảnh tượng như vậy bị dọa trực tiếp đạp chân ga.
Nhưng xe hơi không vọt đi như trong tưởng tượng, ngược lại mất khống chế, không có bất cứ phản ứng.
"Xe hơi không nhạy?" Anh tài xế lại thử giẫm chân ga mấy cái, nhưng xe hơi không nhúc nhích.
Giờ thì anh tài xế đã hiểu tại sao ven đường có nhiều người bỏ xe lại.
Nhìn người kỳ lạ đứng đón xe, anh tài xế chảy mồ hôi lạnh, bản năng cảm giác mình gặp quỷ.
“Anh này, cách đích đến còn bao xa?”
Hạ Phong giờ phút này không đợi kịp, hiện tại xe hơi không chạy được, hắn không thể cứ ngồi yên ở đây.
“Không . . . không còn xa, đi qua đầu đường phía trước, quẹo ngã rẽ là thấy khu dân cư kia.” Anh tài xế căng thẳng trả lời, vẫn đang cố gắng khởi động xe hơi.
Hạ Phong cắn răng một cái nói: "Ta xuống xe đi bộ.”
Hạ Phong nói xong mở cửa xe, đi ra thùng xe.
Bên ngoài sương mù dày đặc trôi nổi, trong không khí tràn ngập âm u lạnh lẽo kỳ lạ khó tả, nó lạnh lẽo tận xương, khiến người run rẩy.
Hạ Phong bất chấp tất cả, hắn phồng lên can đảm, cầm búa đỏ chém về phía người kỳ lạ chặn trước mũi xe.
Một nhát chém xuống, người kỳ lạ kia trực tiếp ngã trên mặt đất, không còn động tĩnh, sương mù dày đặc ở xung quanh thoáng chốc tan biến đi nhiều.
Hạ Phong ngây ra một lúc, dường như không ngờ rằng chính mình cư nhiên có thể thành công dễ dàng như vậy.
Khoảnh khắc sương mù dày đặc tản ra, Hạ Phong mới thấy rõ người nằm xuống, không, đã không thể gọi là người, đây là tử thi mới đào ra từ trong mồ, toàn thân tỏa mùi thối rữa.
Hạ Phong run bắn người, lập tức tỉnh táo, không quay đầu lại chạy nhanh tới trước.
Hạ Phong vừa chạy vừa không quên nhắc nhở: "Anh tài xế, thừa dịp này nhanh chóng quay đầu rời đi, đừng ở lại đây!”
Nói đến cũng kỳ lạ.
Tùy theo xác chết đáng sợ kia ngã xuống, xe của anh tài xế này khôi phục bình thường, có thể khởi động.
Anh tài xế không dám ở lại lâu hơn, vội quay đầu xe chạy mất, tốc độ nhanh hết mức có thể.
Hiện tại sương mù dày đặc tản ra giây lát, quỷ biết đợi lát nữa có khi nào lại xuất hiện.
Hạ Phong nghe tiếng động cơ xe hơi rời đi ở sau lưng, hắn hơi thở ra, dù sao hắn cũng không muốn một tài xế tốt bụng cứ như thế mơ hồ bị ác quỷ giết chết.
“Búa của ông Trương rất lợi hại, chỉ cần chém trúng thì ác quỷ khủng bố cũng phải lặng yên, nhưng dường như không thể giết chết ác quỷ, qua một khoảng thời gian thì ác quỷ sẽ phục hồi lại, ta nhất định phải thừa dịp trong khoảng thời gian này hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thì lần sau ta rất có thể sẽ chết trong sương mù dày đặc.”
Đầu óc Hạ Phong lúc này vô cùng tỉnh táo, hắn nhớ lại cảnh tượng ông Trương đối phó mái tóc màu đen, do đó phân tích ra rất nhiều thứ.