Chốc lát sau, Hạ Phong thở dốc chạy vào một khu dân cư cũ kỹ.
"Hẳn là nơi này." Hắn bắt đầu phân biệt vị trí cụ thể, tìm chỗ ở của người tên Lưu Tiểu Vũ.
Nhưng sương mù dày lại hiện ra nữa.
"Sao có thể nhanh vậy?" Hạ Phong tim đập chân run, hành động nhanh hơn.
“Ở đâu chứ? Rốt cuộc tòa nhà chết tiệt nào hả? Mấy căn nhà cũ không có ký hiệu gì cả.”
Hạ Phong nóng ruột nóng gan, giống như một con ruồi không đầu xoay vòng vòng trong khu dân cư, hơn nữa càng trí mạng là cây đèn trong tay hắn sắp tắt.
Dầu thắp không còn sót lại bao nhiêu, không biết còn có thể chống đỡ tới khi nào.
Nếu ngọn đèn tắt, Hạ Phong hoài nghi sẽ phát sinh sự tình khủng bố hơn nữa, hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi ngọn đèn cháy hết.
"Không, không phải tòa nhà này.”
Hạ Phong đi vào một tòa nhà rồi lại đi ra, hắn tìm nhầm nhà, nơi đó không phải chỗ ở của Lưu Tiểu Vũ.
Không còn cách nào, hắn chỉ có thể lao đi tòa nhà khác.
Tuy khu dân cư có nhiều chung cư, nhưng Hạ Phong sàng lọc, đại khái xác định một phương hướng.
Hạ Phong thầm nghĩ:
“Chắc là một trong mấy tòa nhà ở phía trước.”
Ngay lúc này, trong sương mù dày phía sau lưng Hạ Phong truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Hạ Phong lạnh sống lưng, vội đi nhanh hơn.
Nhưng hắn đi nhanh thì tiếng bước chân sau lưng càng nhanh.
Hạ Phong cắn răng một cái, bỗng nhiên dừng lại, giơ cao búa, quay người ra sau, nhưng chỉ có sương mù dày đặc, không có cái gì.
Hạ Phong đành đi tiếp.
Cây đèn trong tay Hạ Phong vẫn chiếu sáng đằng trước, ánh đèn mờ tối xuyên thấu sương mù dày đặc, cho hắn tầm nhìn khá rộng.
Khi Hạ Phong đi vào một tòa nhà kế tiếp thì cây đèn cháy hết, hoàn toàn dập tắt.
Không còn ngọn đèn, Hạ Phong mới thật sự cảm thụ được sự đáng sợ của sương mù dày này.
Xòe tay không thấy năm ngón, cúi đầu không thấy hai chân, trước mắt chỉ có sắc trắng mênh mông, Hạ Phong giống như người mù, con mắt hoàn toàn vô dụng.
May mắn đã vào chung cư, nếu ở bên ngoài thì giờ phút này đã lạc đường, căn bản không thể tìm được chỗ chính xác.
Hạ Phong ném cây đèn đi để đỡ rườm rà, một tay sờ vách tường, một tay cầm búa dọc theo cầu thang đi lên trên.
Hạ Phong đếm từng tầng, phòng ngừa chính mình đi nhầm tầng lầu.
Nhưng tiếng bước chân nặng nề lại vang lên ở sau lưng Hạ Phong, dường như có ai đó theo sau hắn, cũng đang lên lầu.
Hạ Phong cảm thấy sởn gai ốc, hắn cố chịu đựng hoảng sợ, tiếp tục đi tới trước.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, điều này khiến hắn cảm giác sắp bị đuổi theo kịp.
"Không thể hoảng, không thể hoảng, hiện tại hoảng hốt thì ta chết chắc rồi, ta còn có cơ hội, chỉ cần ta lại chém trúng thứ kia một nhát búa là được, đến lúc đó có thể tranh thủ thêm một ít thời gian." Hạ Phong không ngừng khiến chính mình tỉnh táo lại, khuyên bảo chính mình không thể bị hoảng sợ đánh bại.
Hiện tại không phải là trò chơi con nít, đang phải liều mạng, sơ sẩy một cái là hắn sẽ bị ác quỷ ở sau lưng giết chết.
"Trước kia những người này cũng đối phó ác quỷ như vậy sao?”
Giây phút này Hạ Phong mới hiểu khi gặp ác quỷ thật sự sẽ khiến người tuyệt vọng đến mức nào.
Hạ Phong vứt bỏ các ý tưởng trong đầu, hắn đến trước cửa một hộ gia đình trên tầng mười.
Nhìn số gắn trên cửa lớn, Hạ Phong thầm mừng:
“Tìm được rồi, là chỗ này!”
Nhưng cửa lớn đã khóa, Hạ Phong không vào được.
Không còn cách nào, hắn chỉ có thể cầm lấy búa chém vào cửa. Cửa nhanh chóng bị phá hư, nhưng tiếng bước chân sau lưng cũng càng lúc càng gần hơn.
Hạ Phong dựng đứng lông tơ, bản năng chém ra sau.
Trong sương mù dày, Hạ Phong cảm giác chính mình chém trúng cái gì.
"Thành công?"
Hạ Phong nghe thấy tiếng vật nặng lăn xuống lầu, sau đó sương mù dày trong hành lang dần tán đi, hắn nhất thời có một loại cảm giác vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nhưng thời gian không đợi người, hắn còn có sự tình chưa làm xong, phải cố gắng hơn nữa.
Hạ Phong liên tục chém vào cánh cửa lớn trước mắt.
Rất nhanh, cửa lớn bị phá hủy.
Hạ Phong nhanh chóng đi vào trong phòng.
Gian phòng không lớn, là căn hộ hai phòng rất bình thường, trong đó một phòng hẳn là phòng ngủ của bà cụ tên Lưu Tiểu Vũ, căn phòng còn lại là phòng đọc sách.
Hạ Phong lao thẳng vào phòng đọc sách, nhanh chóng lục tìm, tính tìm thông tin hữu dụng.
Trong phòng đọc sách đa số là sách linh tinh, không có ghi chép về Dương Gian kia.
Hạ Phong sốt ruột.
Nếu chính mình không thể thành công, với tình huống bên ngoài thì hắn căn bản là không thể nào sống rời khỏi nơi này.
"Nhất định có thể tìm được, thông tin quan trọng như vậy không thể nào không ghi chép lại." Hạ Phong vẫn tiếp tục lục tìm trong phòng đọc sách.
Căn phòng gọn gàng sạch sẽ trở nên lộn xộn.
Cuối cùng Hạ Phong vẫn không thuận lợi tìm được thông tin quan trọng kia, hắn hơi tuyệt vọng. Có lẽ tên thật của Dương Gian không được ghi lại bằng chữ, tất cả tồn tại trong ký ức của bà già Lưu Tiểu Vũ, lần này mình đến uổng công rồi.
Trong khi Hạ Phong nghĩ như vậy thì sương mù dày khủng bố kia lại bắt đầu hội tụ.
Tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
"Có lẽ không ở trong phòng đọc sách mà là phòng ngủ của bà già kia thì sao?”
Bị sương mù dày bay tới làm bừng tỉnh, Hạ Phong đột nhiên phản ứng lại, phải chăng mình đã tìm nhầm chỗ?
Hạ Phong lập tức bỏ qua phòng đọc sách, đi hướng phòng ngủ.
Vừa đi vào gian phòng, Hạ Phong ngây ra.
Hạ Phong nhìn thấy một vách tường bị người dùng bút viết đầy chữ, những chữ này ngang dọc lấp đầy cả một mặt tường, dường như người viết xuống những chữ đó từng giây từng phút nhắc nhở chính mình không được quên, tất cả chữ viết chỉ lặp lại hai chữ, dường như là tên của một người.
“Nguy rồi, không thấy rõ.”
Hạ Phong trở nên kinh khủng, vội chạy tới trước. Vách tường đầy chữ dường như sắp biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Hạ Phong hiểu rằng tường còn ở nơi đó, chữ viết cũng không biến mất, là do mắt của hắn bị sương mù dày đặc che đậy, không cách nào xem rõ ràng.
“Chỉ một chút nữa thôi, sao ta có thể thất bại!”
Hạ Phong lao tới dán sát vách tường, mở to mắt hy vọng xem rõ hai chữ trước khi tầm nhìn hoàn toàn biến mất, bởi vì tiếng bước chân khủng bố lại vang lên sau lưng.
Ác quỷ vẫn không biến mất, luôn ở bên người, chẳng qua lần sau Hạ Phong sẽ không may mắn như vậy một nhát chém lùi ác quỷ kia.
“Thấy rồi, ta nhìn thấy rồi!”
Giây phút này, Hạ Phong vừa mừng vừa sợ, hắn xem rõ ràng chữ viết trên vách tường.
"Thì ra là vậy, thì ra là như vậy! Những người ở khu dân cư Quan Giang đều đã sai, Dương Gian mà họ nói căn bản không phải người ngự quỷ, cũng không phải người, càng thêm không phải ác quỷ, hắn là thần."
"Trên thế giới này nếu có quỷ thì cũng sẽ có thần.”
Hạ Phong vuốt vách tường, tầm mắt đã hoàn toàn xem không rõ, nhưng cái tên kia đã in sâu vào trong óc của hắn.
"Cho nên, tên thật của người ấy là Dương Tiễn.”
Cuối thùng thốt ra hai chữ.
Điều kiện nào đó bị kích phát.
Khi linh dị bắt đầu thức tỉnh, ác quỷ lại xuất hiện, chúng sinh bị cực khổ, người đời gọi ra tên này thì hắn sẽ hiện ra với đời, xua quỷ trừ ác, cứu người lương thiện.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt bắn lên từ miếu nhỏ trong khu dân cư Quan Giang, sau đó phủ lên bầu trời, bao phủ cả tòa thành phố Đại Xương.
Ánh sáng vàng bao trùm, sương mù bủa giăng bị nháy mắt xé nát, linh dị tuyệt vọng thoáng chốc tan biến hết.
Giây phút này, người trong toàn thành phố đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy khó tin với sự biến đổi đột ngột này.
Vô số người nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đứng sừng sững trên bầu trời, bóng dáng kia tay cầm thương dài màu đỏ, giữa trán mơ hồ có thể thấy một con mắt tỏa ra ánh sáng màu vàng.
Thần, xuất hiện!
Hạ Phong ngơ ngẩn mà khó tin nhìn ngoài cửa sổ.
Trong thành phố, có người ngã ngồi dưới đất, có người kìm lòng không đậu quỳ xuống, cũng có người khiếp sợ nói không ra lời.
Hôm nay, thế giới bị phá vỡ.
Nhưng trong khu dân cư Quan Giang, có người nở nụ cười nhìn bóng dáng trong ánh sáng vàng kia.