Bên trên thành phố Đại Xương, ánh sáng vàng bao phủ, vô số người trông thấy cảnh tượng thần dị như vậy, càng nhìn thấy bóng dáng mơ hồ khó hiểu trong ánh sáng vàng. Bóng dáng kia trông như một vị thần thức tỉnh trong thần thoại, đứng sừng sững trong không trung.
Sương mù màu trắng lúc trước còn tràn ngập trong nội thành giờ bị ánh sáng vàng bao phủ đã tan biến hết.
Sương mù trắng tán đi, nhiều người bình thường bị nhốt ở bên trong, suýt chút bị ác quỷ khủng bố giết chết giờ phút này sống sót sau tai nạn, mừng rỡ như điên.
Nhưng hiện tại, nhận tri của mọi người trong thành phố Đại Xương đều bị phá vỡ.
Bọn họ ngước đầu nhìn bóng dáng trong ánh sáng vàng, trong mắt không có hoảng sợ, chỉ có sự kính sợ đối với siêu phàm chưa biết, loại kính sợ này giống như đã sớm khắc vào máu của mỗi người, khiến người kìm lòng không đậu quỳ xuống.
"Đây là thần sao?"
Hạ Phong lẩm bẩm, hắn nằm mơ đều không ngờ rằng, chính mình có một ngày cư nhiên gọi ra một vị thần trong truyện thần thoại.
Cảnh này xuất hiện thậm chí hắn thậm chí đều quên hung hiểm đến từ sau lưng.
Tuy rằng sương mù dày đặc biến mất, nhưng một con ác quỷ âm u lạnh lẽo, mục nát, toàn thân dính đầy bùn đất còn ở trong phòng, lúc này Hạ Phong dường như thấy bóng người thần dị mơ hồ trên bầu trời dường như nhìn hướng mình.
Đôi mắt kia bình tĩnh mà lại uy nghiêm, dường như đang nhìn hắn, lại nhìn quét mắt về phía ác quỷ hung hiểm khủng bố trong phòng.
Chỉ một ánh nhìn, ác quỷ khiến nhiều người trong thành phố rơi vào tuyệt vọng bỗng chốc bốc lửa, ánh lửa giống như ngọn nến đỏ trong tay người phụ nữ thần bí tên Vương San San, có màu xanh, dưới ánh sáng vàng bao phủ trông thật lạ lùng.
Ngọn lửa quái dị càng cháy càng lớn, đốt cả gian phòng.
Hạ Phong giật nảy mình, bản năng muốn chạy trốn khỏi căn phòng đang cháy này.
Nhưng Hạ Phong nhanh chóng phát hiện ngọn lửa này không nóng, không có một chút nhiệt độ, thậm chí cảm giác mát lạnh, nhưng lửa này có ảnh hưởng trí mạng với ác quỷ ở sau lưng.
Hạ Phong thấy rõ xác chết đáng sợ ở sau lưng mình bị đốt cháy phát ra tiếng hú quái dị, thân thể dần cháy đen, cuối cùng bị lửa bao bọc, ác quỷ khủng bố dần bị tách ra khỏi hiện thực.
"Đó là cái gì?"
Hạ Phong xoe tròn mắt, hắn nhìn thấy trong ánh lửa mơ hồ hiện ra một thành phố lớn, thành phố kia đang đốt cháy, có rất nhiều bóng dáng kỳ lạ thống khổ lang thang ở trong đó, từng giây từng phút bị lửa đốt cháy, hắn thậm chí nghe tiếng hét thảm thiết từ thành phố kia.
Bóng dáng khủng bố trong phòng cuối cùng bị kéo vào thành phố đốt cháy, lẫn vào vô số bóng dáng kỳ dị kia.
Sau đó ánh lửa dần tắt, thành phố rực lửa cũng dần mơ hồ.
"Đây là ác quỷ bị đánh vào địa ngục sao?”
Cả người Hạ Phong run rẩy, trong đầu hiện ra rất nhiều ghi chép về quỷ quái.
“Ui!” Hạ Phong cảm giác tay bị phỏng, cây búa đỏ tươi bị lửa nướng đỏ rực, thậm chí cảm giác cực kỳ phỏng tay, căn bản không cách nào cầm trong tay.
Búa rơi xuống đất, cùng với ánh lửa nhanh chóng tắt kia biến mất ở trước mắt.
Hạ Phong thấy vậy trong lòng đại khái hiểu rằng đây là bóng dáng trên bầu trời kia không cho phép thứ đó tồn tại trên đời, muốn cướp đoạt nó từ tay người bình thường.
Nhưng Hạ Phong không biết rằng bất cứ vũ khí linh dị nào về bản chất đều là ác quỷ, sẽ có khả năng một ngày nào đó mất kiểm soát, nếu để mặc rất có thể sẽ tạo thành sự kiện linh dị.
Không chỉ riêng nơi này phát sinh cảnh tượng thần dị như vậy.
Ở khu dân cư Quan Giang.
Bóng dáng kỳ dị thân hình thướt tha mà lạnh băng, mái tóc đen rậm rạp cũng đang cháy lửa. Mặc dù xác nữ đã chết nhiều năm này cố giãy giụa nhưng đều không làm nên chuyện gì, cuối cùng dần biến mất khỏi thế giới hiện thực, đi vào thế giới bị nước hồ màu máu nhấn chìm.
Ánh sáng vàng vẫn bao phủ, bóng dáng trên bầu trời còn đang xem xét thế gian.
Bất cứ linh dị ẩn giấu nào đều không thoát khỏi con mắt kia xem xét.
Tất cả nguy hiểm tiềm ẩn bị nhìn thấy đều sẽ bị giải quyết.
Cảnh tượng phát sinh ở nơi này đang khuếch tán ra phạm vi toàn thế giới với thời gian ngắn nhất, đồng thời cũng ngày càng nhiều người biết chuyện xảy ra ở thành phố Đại Xương. Sự kiện trọng đại như vậy đột nhiên phát sinh, một số thứ lặng yên mấy chục năm vào thời khắc này bắt đầu lặng lẽ hiện ra.
Trong một bệnh viện ở thành phố Đại Xương.
Một y tá đứng cạnh giường vẻ mặt khiếp sợ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cực kỳ kích động nói:
“Thì ra trên thế giới này thật sự có thần!”
Nhưng trên giường bệnh, một bà già tóc trắng xóa đại khái tám mươi tuổi thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
“Người của thế giới này không thể chấp nhận một người ngự quỷ mạnh mẽ, nhưng có thể tiếp thụ một vị thần tồn tại. Dương Gian, ngươi là vị thần trong lòng ta.”
“Đám người già chúng ta sau khi chết thì không còn ai biết quá khứ của ngươi, người ở thời đại mới sẽ chỉ ghi nhớ, trên thế giới này từng có một vị thần hiện ra trên đời.”
“Xin lỗi, ta tự ý sửa tên cho ngươi là Dương Tiễn, bởi vì lúc ấy ta không nghĩ ra có cái tên nào thích hợp với ngươi hơn nó.”
“Tiếc rằng ta không thể cùng ngươi đi tiếp, tận mắt thấy ngươi hoàn toàn chấm dứt thời đại linh dị này, ngươi đi tìm một người làm việc càng tốt hơn ta đi.”
"Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Bà già nằm trên giường bệnh giờ phút này giống như hồi quang phản chiếu, không còn lú lẫn, đôi mắt kia sáng tỏ mà trong suốt, cứ nhìn mãi bóng dáng trong ánh sáng vàng bên ngoài cửa sổ.
Nhưng rất nhanh, tia sáng trong mắt bà già tối dần, mí mắt nặng nề khép lại.
Trong mơ hồ, bà già dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cạnh giường bệnh, bình tĩnh nhìn chính mình.
Bóng dáng kia rất thân quen, trẻ tuổi mà lại non nớt, trong tay vẫn cầm thương dài màu đỏ.
“Lưu Tiểu Vũ, ghi lại sự kiện linh dị mới, thành lập hồ sơ.”
“Lưu Tiểu Vũ, đứng lên mở cuộc họp.”
“Lưu Tiểu Vũ, tra tư liệu thông tin về người này giúp ta.”
“Lưu Tiểu Vũ . . .”
Trong đầu bà già thoáng quanh quẩn từng câu với giọng nói quen thuộc.
Bà rất muốn quay về thuở ấy.
Sáu mươi năm quá khổ.
Khóe mi mắt khép có một dòng nước mắt chậm rãi chảy xuống, sau đó bà không còn tỉnh lại
Một làn gió nhẹ thổi qua.
Bóng dáng cạnh giường cũng biến mất.
Y tá đứng một bên bị cảnh tượng kỳ dị ngoài cửa sổ hấp dẫn, thậm chí không phát hiện chuyện phát sinh gần ngay đó, không nghe thấy lời thì thào cuối cùng của bà già.
Mãi khi dụng cụ vang lên cảnh báo mới khiến y tá đang thẫn thờ giật mình tỉnh lại.
Giờ phút này.
Khu dân cư Quan Giang, trong một miếu nhỏ không bắt mắt.
Trong miếu, Vương San San, Giang Diễm, Trương Văn Văn đều trông thấy cảnh tượng kỳ lạ trên bầu trời bên ngoài.
"Hắn trở về rồi." Giang Diễm giờ phút này rơi lệ đầy mặt.
Nhiều năm chờ đợi, ngày này cuối cùng có kết quả.
Bản thân Giang Diễm cũng không biết mình làm sao vượt qua sáu mươi năm này, nếu không phải dựa vào một phần niềm tin thì nàng đã sớm muốn chết đi.
Bởi vì trong sáu mươi năm qua nàng đã đưa đi quá nhiều người, cha mẹ, thân thích, bạn, thậm chí là người trẻ tuổi.
Vương San San mỉm cười nói:
“Đúng rồi, hắn trở về, hắn không có gạt người, sáu mươi năm sau hắn thật sự lại xuất hiện."
Tuy bề ngoài của Vương San San chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng nàng và Trương Vĩ nằm dưới đất là bạn cùng lứa, cũng đã tám mươi tuổi.
Lúc này vang lên giọng nói sốt ruột mà lại hoảng loạn của Trương Văn Văn:
“Chị Vương, dì Giang, hình như cha của ta sắp không gượng nổi nữa rồi!”
Ông Trương nằm dưới đất vẫn đang hôn mê, hơn nữa giờ phút này trạng thái càng không tốt, sắc mặt đặc biệt khó coi, hô hấp mỏng manh, hai tay dần lạnh lẽo.
Vương San San nhìn thoáng qua, nói:
"A Vĩ sẽ không sao, hắn sẽ không nhìn A Vĩ chết như vậy.”
Trương Văn Văn sốt ruột nói:
“Nhưng . . . nhưng cha của ta sắp chết rồi.”
Giang Diễm rất bình tĩnh nói: "Hoảng cái gì, đối với hắn thì đảo ngược sống chết không phải việc khó gì, hiện tại hắn mới vừa thức tỉnh cần một chút thời gian thích ứng, ráng chờ chút đi.”
Trương Văn Văn nghe nói như thế thì hơi bình tĩnh một ít, nhưng trong lòng vẫn hết sức lo lắng, dù sao hiện tại quan hệ đến an nguy của cha mình.
"Sáu mươi năm rồi sao?"
Trên bầu trời bị ánh sáng vàng bao phủ, bóng dáng mơ hồ kia phát ra giọng nói hờ hững.
“Ta nhớ là cuối cùng dồn hết tất cả nuôi nấng Quỷ Đồng, vậy bây giờ ta là ai? Là Quỷ Đồng có ý thức của người sống hay là Dương Gian thành công sống tiếp? Hoặc đã thoát khỏi cả hai, thành một tồn tại hoàn toàn mới, Dương Tiễn?”
“Ta bị người đánh thức với cái tên Dương Tiễn, điều này nghĩa là ta thật sự đã bỏ cái tên Quỷ Đồng và Dương Gian, thay thế hai người, thành một tồn tại mới, cho nên ta có thân phận mới tên mới.”
“Nhưng ta càng muốn nhân danh Dương Gian đi khắp cõi đời, lấy tên Dương Tiễn hiện hình cứu người.”
Bóng dáng đứng trên bầu trời vừa xác nhận sự tồn tại của mình vừa suy nghĩ.
Rốt cuộc lựa chọn gánh cái tên Dương Gian, nối tiếp quá khứ, hay là vứt bỏ trước kia, nhân danh Dương Tiễn hiện ra với trần gian?
Cuối cùng, bóng dáng này quyết định kế thừa cả hai.
Bởi vì hắn không cần vội vàng phủ nhận thân phận nào của mình cả, ngày tháng sau này hắn có đầy đủ thời gian làm ra lựa chọn.
Hoặc là khi người ở thế giới này hoàn toàn quên cái tên Dương Gian thì hắn không cần lựa chọn nữa, tự nhiên trở thành tồn tại hoàn toàn mới.
Giây sau.
Ánh sáng vàng đầy trời và bóng dáng mơ hồ cùng nhanh chóng tiêu tan, cuối cùng bầu trời lại trong xanh, hết thảy lạ thường đều hoàn toàn không thấy.
“Mất tiêu rồi.”
Vô số người ở thành phố Đại Xương nhìn thần dị biến mất, qua thật lâu sau mới tỉnh táo lại.
Nhưng sau khi tỉnh táo thì cư dân thành phố vô cùng kích động, bọn họ bàn tán rôm rả, thảo luận, tin tức liên quan ác quỷ, thần hiện không ngừng khuếch tán đi ra.