Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3539 - Chương 3296: Mất Đi Và Sự Sống Mới (1)

Chương 3296: Mất đi và sự sống mới (1) Chương 3296: Mất đi và sự sống mới (1)

“Hắn đến rồi.”

Trong miếu nhỏ của khu dân cư Quan Giang, dường như Vương San San có cảm ứng, ánh mắt lập tức nhìn ra ngoài cửa lớn.

Trương Văn Văn, Giang Diễm lập tức nhìn theo.

Ngoài cửa lớn, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, da dẻ trắng nõn, trẻ tuổi mà lại mang theo mấy phần non nớt bước nhanh về phía này. Bề ngoài trông rất bình thường, trừ khí chất hơi hờ hững ra, chẳng có gì đặc biệt.

“Hắn là Dương Gian sao? Vì sao trông trẻ thế?” Vẻ mặt Trương Văn Văn ngạc nhiên.

Dựa theo suy đoán của hắn, Dương Gian hẳn là nhân vật cùng thời đại với dì Giang và ông nội của hắn, hiện tại dù không đến tám mươi ít nhất cũng phải bảy mươi mấy tuổi, sao có thể giữ mãi vẻ trẻ tuổi chứ?

Nhưng Trương Văn Văn nhanh chóng nhớ đến chị Vương.

Mấy chục năm qua chị Vương luôn giữ sự trẻ trung, từ hồi Trương Văn Văn còn nhỏ đến bây giờ cơ bản không thay đổi nhiều, có lẽ Dương Gian này cũng giống như vậy.

"Dương Gian." Mắt Giang Diễm ướt lệ, giọt nước không ngừng lăn dài.

Các ký ức quá khứ không ngừng hiện ra trong đầu Giang Diễm, cho đến khi những hồi ức quý giá này lấp đầy lòng nàng, Giang Diễm như trở về thuở xưa.

Nhưng khi Giang Diễm vươn tay ra, nhìn bàn tay nhăn nheo của mình lập tức giật mình tỉnh lại.

Chính mình đã rất già rồi, hơn tám mươi tuổi.

Nếu không phải mấy năm nay sinh hoạt ưu việt, bảo dưỡng thỏa đáng thì nàng không thể sống đến hiện tại, đã sớm chết như Trương Lệ Cầm.

"Giang Diễm, ngươi già rồi." Giọng nói của Dương Gian vang lên, vẫn như mọi khi trong bình tĩnh để lộ ra mấy phần hờ hững.

Giang Diễm chảy nước mắt, sờ khuôn mặt già nua của mình:

“Đã qua sáu mươi năm, không già sao được? Ngươi vẫn giống như trước kia, không thay đổi chút nào, vẫn trẻ tuổi như thế, bộ dạng của ta như vậy thật là không dám đứng ở trước mặt ngươi.”

"Xin lỗi, khiến ngươi đợi lâu." Dương Gian nói.

“Cũng tạm ổn, cuối cùng chờ được ngươi. Mấy năm nay ta rất sợ, sợ có ngày không gắng gượng nổi chết đi, mỗi đêm ta đều cầu nguyện thân thể của mình khỏe mạnh, có thể chống đến hôm nay. Ngươi không biết đâu, mấy năm nay ta nhìn thấy rất nhiều người đều qua đời, có một số người trẻ hơn ta, tháng trước có một ông già đang tản bộ đột nhiên trượt té liền qua đời, ta đứng ngay bên cạnh nhìn.”

Giang Diễm lau nước mắt, lảm nhảm như một đứa trẻ, bởi vì khoảnh khắc này nàng lại tìm được trụ cột tinh thần.

"Sinh lão bệnh tử, lẽ thường của con người, so với nhiều người trong thời đại đó thì ngươi đã may mắn."

Dương Gian bình tĩnh nói, sau đó hắn nhìn cụ ông nằm dưới đất:

“Thoạt nhìn trạng thái của A Vĩ khá kém, sắp chết thì phải.”

Trương Văn Văn bỗng quỳ xuống cầu xin:

“Cầu xin ngươi hãy cứu cha của ta với!”

“Chuyện này không khó.”

Dương Gian vươn tay chộp, thương dài màu đỏ đột ngột xuất hiện ở trong tay, tiếp đó hắn nhỏ giọng khẽ nói, tựa như thần thốt ra chân ngôn:

"Ta nói, người trước mắt sẽ tỉnh ngay.”

m thanh quanh quẩn trong miếu nhỏ. Khoảnh khắc hắn nói xong, ông Trương hôn mê đột nhiên mở mắt ra, nháy mắt tỉnh lại, nhưng biểu cảm hơi thống khổ, giống như thân thể bị hành hạ nhiều.

"Ta nói, người trước mắt không tai không bệnh.”

Sau câu nói này, ông Trương nằm dưới đất khẽ rùng mình, sau đó thở hắt ra, ốm đau trên người chớp mắt biến mất hết, khiến ông cảm thấy thoải mái.

"Ta nói, người trước mắt tứ chi cường tráng."

"Ta nói, người trước mắt tai thính mắt tinh."

Giây sau.

Tay chân già yếu vô lực của ông Trương thoáng chốc mạnh mẽ, không còn giống ông già gần đất xa trời mà như một chàng trai vạm vỡ, mắt cũng sáng rực, thính lực bình thường, chẳng còn mắt mờ tai điếc, bị lãng tai gì nữa.

“Ông nội Vĩ của ngươi lại trở về!”

Ông Trương hùng hồn hét lớn, tay chân lanh lẹ bật dậy, gậy chống bị ông vứt qua một bên, không cần dùng nữa.

Trương Văn Văn sững sờ nhìn.

Chuyện . . . chuyện này không thể nào.

Cha vừa rồi còn hơi thở mong manh bỗng chốc khỏe khoắn, giống như thoáng chốc trẻ lại mấy chục tuổi.

Ông Trương không chút khách khí yêu cầu:

"Anh Chân, nói hay thì nên hay nói, dạo này eo già của ta đau nhức không có sức, cần tăng mạnh.”

“Ngươi già rồi không cần nó.” Dương Gian nói: "Không ngờ qua sáu mươi năm, ngươi có cả con trai, kết hôn bao giờ? Cưới ai?”

“Ta vậy là kết hôn muộn, ba mươi tuổi mới kết hôn với một ngôi sao nhỏ hạng ba, vợ của ta dù nói anh Chân cũng không nhận biết, không đáng giá nhắc tới. Ta vốn không định kết hôn với cô ấy, kết quả có một ngày cô ấy mời ta ăn thịt nướng, rồi ở lì nhà của ta không chịu đi, qua một thời gian ngắn bảo là mang thai, ta không cách nào đành nghe lời cha của ta kết hôn luôn.”

Ông Trương phẩy tay kể chuyện cũ.

“Sau khi ngươi rời đi, mấy năm nay phát sinh rất nhiều chuyện, đầu tiên là công ty của ngươi đóng cửa, cao ốc Samton từ mười năm trước đã bị dỡ xuống. Tổng bộ đã giải tán, phó bộ trưởng Vương Quốc Cường thì nghe Lưu Tiểu Vũ nói là qua đời từ hai mươi năm trước, những đồng đội của ngươi cũng chống đỡ không được nằm vào quan tài rồi, lúc trước ngươi cũng nhìn thấy, quỷ ám thành phố Đại Xương là do bọn họ làm ra.”

“Ài, chỉ có A Vĩ này là còn dùng được, đổi lại người khác vốn không nỡ xuống tay với đồng đội cũ.”

Bình Luận (0)
Comment