Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3540 - Chương 3297: Mất Đi Và Sự Sống Mới (2)

Chương 3297: Mất đi và sự sống mới (2) Chương 3297: Mất đi và sự sống mới (2)

Lúc này Giang Diễm nói:

“Bí thư của ngươi, Trương Lệ Cầm cũng qua đời, lúc nàng chết mới hơn năm mươi tuổi, rất trẻ tuổi, bác gái cũng mất rồi. Nhưng bác gái được ta và Trương Lệ Cầm chăm sóc rất tốt, sống đến hơn tám mươi tuổi mới ra đi, bác luôn nhớ ngươi, thường hay khóc.”

“Ngày bác gái ra đi, em họ của ngươi đến cúng bái, ta đã gặp nàng, nàng vẫn giống như trước kia không có bất cứ thay đổi."

"Lưu Tiểu mắc chứng già lú lẫn, đang ở trong bệnh viện chữa bệnh, bác sĩ nói nàng thường xuyên phát sốt, trạng huống thân thể rất kém.”

Nói đến đây, Dương Gian mở miệng nói: "Lưu Tiểu Vũ chết rồi, mới vừa rồi.”

"Cái gì?" Giang Diễm giật nảy mình.

Vương San San lập tức hỏi: "Ngươi không cứu nàng sao? Ngươi ra tay thì sẽ không chết."

“Dục vọng sống của nàng ta không cao, hơn nữa sinh lão bệnh tử là trạng thái bình thường của cuộc đời, nếu ta ra tay đúng là nàng ta sẽ không chết, nhưng sau đó thì sao? Là tuổi già sức yếu kéo dài hơi tàn hay nương tựa sức mạnh linh dị sống tạm trên đời? Ta không có quyền lợi lựa chọn thay nàng ta.”

Dương Gian bình tĩnh nói.

Lời này thốt ra, Giang Diễm và Vương San San cũng trầm mặc.

Đúng rồi, con người đều phải chết, bọn họ sống nhiều năm như vậy thật ra rất nhiều chuyện cũng đều nhìn thấu.

Thanh xuân dù sao đã không còn ở, dù nương tựa sức mạnh linh dị sống sót thì sống bao lâu mới gọi là đủ?

Ông Trương cũng không kiềm được thở dài một hơi: "Ta đã nghĩ thông, đời này sống tới bao nhiêu tuổi thì hay bấy nhiêu, thời đại của ta đã trôi qua, sống thừa cũng vô nghĩa. Ta cố chống một lời chỉ vì muốn gặp anh Chân một lần nữa, bây giờ đã được gặp, ta cảm thấy cũng không có gì tiếc nuối."

Có Dương Gian ở, ông Trương không còn lo về sau có quỷ ám, không còn lo cho con trai, cháu trai không được ai chăm sóc.

Trong lòng đã không có vướng bận.

Giờ phút này, Giang Diễm cắn môi nói:

"Không, ta không chịu, ta không cam lòng, ta đợi ngươi sáu mươi năm, ta không muốn chết như vậy! Dương Gian, ta cầu ngươi, cho chúng ta một cơ hội lựa chọn lại, ta muốn trở về trước kia, ta muốn tiếp tục cùng ngươi đi, nếu được thì ta có thể luôn chăm sóc ngươi."

"Dù ngươi thật sự đã thành thần, nhưng thần cũng cần có người hầu đúng không nào?”

Chấp nhiệm nhiều năm khiến Giang Diễm không muốn hạ màn như vậy, nàng hy vọng chính mình có cơ hội làm lại từ đầu.

Vương San San vẫn không nói lời nào, nàng bình tĩnh nhìn Dương Gian, dường như đang suy nghĩ.

Dương Gian nhìn Giang Diễm nói: "Ngươi đợi ta sáu mươi năm, ta trả lại cho ngươi sáu mươi năm. Ta có thể cho ngươi hai lựa chọn, mang theo ký ức trở về trẻ tuổi hay là ta xóa ký ức sáu mươi năm qua của ngươi, khiến ngươi trở về ngày trước khi ta ngủ say, sáu mươi năm nay không còn tồn tại với ngươi.”

Mắt Giang Diễm sáng rực, lộ ra mấy phần kích động, nhưng cũng ngẫm kỹ lại mình nên lựa chọn thế nào.

Là giữ lại hay bỏ đi ký ức sáu mươi năm này?

Dương Gian nói:

"Ngươi không cần lập tức nói ra quyết định, ngươi có thể từ từ suy nghĩ, đợi suy nghĩ rõ ràng lại cho ta câu trả lời."

Vương San San lên tiếng:

“Nếu ngươi đồng ý cho Giang Diễm một cơ hội, vậy tại sao không cho Lưu Tiểu Vũ cơ hội chọn lại lần nữa? Sáu mươi năm qua nàng ta sống không tốt lắm, hơn nữa Giang Diễm nói đúng, ngày tháng sau này của ngươi sẽ rất dài, thế nào cũng phải cần có một số người cùng ngươi đi tiếp, không thể để bên cạnh ngươi không có một ai.”

Nghe thấy Lưu Tiểu Vũ chết khiến trong lòng Vương San San khó chịu, cho nên nàng muốn thay đổi chút gì đó.

"Đảo ngược quá khứ, sửa đổi sống chết, đối với ta không phải việc khó, nếu ngươi nói như vậy thì ta sẽ hỏi thử Lưu Tiểu Vũ xem nàng ta chọn thế nào.”

Dương Gian nói xong, toàn thân tỏa ánh sáng đỏ, bước lên một bước, biến mất ở trước mắt mọi người.

"Hắn đi đâu rồi?" Trương Văn Văn cảm thấy kinh ngạc.

Giang Diễm trả lời:

“Quay về quá khứ.”

"Hắn là thượng đế sao, cư nhiên còn có thể về quá khứ?" Trương Văn Văn càng hết hồn, không khác gì với thần.

Ông Trương cười nói:

“Con trai ngốc, có một số việc rất khó giải thích với ngươi, sau này ngươi từ từ sẽ biết."

Giờ phút này.

Dương Gian reset hiện tại, vượt qua thời gian trở ngại, lại lần nữa đi tới phòng bệnh trong bệnh viện của thành phố Đại Xương.

Bà già nằm trên giường bệnh đang chậm rãi nhắm mắt, sắp nuốt xuống hơi thở cuối cùng.

"Lưu Tiểu Vũ."

Tiếng kêu gọi quen thuộc vang bên tai, như thần gọi về, kéo bà già sắp chết này thoát khỏi bờ vực cái chết.

“Là . . . Dương Gian hả?” Lưu Tiểu Vũ không cách nào mở miệng nói chuyện, nhủ thầm trong lòng.

"Là ta."

Dương Gian giống như có thể nghe được tiếng lòng của nàng:

“Ngươi mệt rồi sao? Muốn chết như vậy hay muốn trở lại trước kia, cùng ta đi tiếp?”

Lưu Tiểu Vũ nhủ thầm, đáp lại giọng nói của Dương Gian:

"Ta mệt mỏi, ta rất già rồi, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng thanh xuân của ta thuộc về ngươi, hãy mang thanh xuân của ta đi, khiến ta thời trẻ cùng ngươi.”

"Ta hiểu." Dương Gian nói.

Lưu Tiểu Vũ trong lúc hấp hối thoáng thấy bóng dáng của Dương Gian, hắn vẫy tay từ biệt nàng, có một người đứng bên cạnh hắn.

Đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, cột tóc hai đuôi, trông rất đáng yêu, giống hệt bà thời trẻ.

Tâm trạng của bà già đặc biệt vui vẻ, nàng biết từ nay về sau Dương Gian có người ở bên cạnh.

Cuối cùng nàng có thể an tâm chết.

“Đi thôi.” Dương Gian kêu gọi, mang theo Lưu Tiểu Vũ rời khỏi bệnh viện, lại lần nữa trở về khu dân cư Quan Giang.

Cùng lúc đó.

Trong bệnh viện, xác chết bà già đã qua đời từ lâu bỗng khóe môi cong lên, trông rất an tường, không còn vẻ tiếc nuối và lưu luyến lúc trước, bởi vì giờ phút này chết đi chỉ là già cả, mệt mỏi, thống khổ, nhưng thanh xuân, hạnh phúc, xinh đẹp thì sống tiếp.

Khi Dương Gian mang theo Lưu Tiểu Vũ trẻ tuổi xuất hiện trong miếu nhỏ thì Giang Diễm cùng Trương Vĩ đều ngẩn ngơ.

Dương Gian giải thích rằng:

“Ký ức của nàng dừng lại ở ngày ta biến mất, nhưng đại khái biết biến đổi của mình trong sáu mươi năm qua.”

Vương San San đã hiểu, hỏi:

“Vậy là Lưu Tiểu Vũ thật sự vẫn chết? Nàng ta để lại khoảnh khắc tốt đẹp nhất cho ngươi?”

“Tùy ngươi hiểu, nàng ta kế thừa ký ức của Lưu Tiểu Vũ, rồi lại quên một phần, ngươi có thể nói nàng là Lưu Tiểu Vũ, cũng có thể nói nàng không phải, ta tuân theo ý muốn của chính nàng ấy.” Dương Gian nói.

"Đúng vậy, ta cảm thấy như vậy rất tốt." Lưu Tiểu Vũ nở nụ cười, mắt cong lên như hai vầng trăng non, trông cực kỳ đáng yêu.

Giang Diễm ở bên cạnh cực kỳ hâm mộ nhìn, nhưng nàng vẫn chưa có quyết định.

Bình Luận (0)
Comment