“Được rồi, không nói mấy chuyện này, đột nhiên muốn chơi game quá. Anh Chân chơi một ván với ta không?” Trương Vĩ bỗng đổi đề tài.
“Được.” Dương Gian gật đầu.
Hai người rời khỏi nhà an toàn.
Trương Vĩ mang theo Dương Gian đi tới một cửa hàng gần khu dân cư.
Hắn lấy ra chìa khóa, mở cửa lớn.
Cửa hàng này niêm phong thật lâu, phủ đầy tro bụi, sau khi mở ra thì là một tiệm net đã quá cũ kỹ.
“Khụ khụ, trước kia ta mở tiệm net này, khi đó náo nhiệt lắm, ta và đám đàn em mỗi chạy tới đây chơi. Sau này già rồi chơi không nổi nữa, tiệm net này cũng đóng cửa, nhưng ta ngẫu nhiên tới đây chơi, mười năm trước còn thăng cấp máy móc, hiện giờ chắc chưa hỏng đâu, có thể mở máy.”
Trương Vĩ mở ra nguồn điện, định khiến tiệm net này lại sáng đèn.
Nhưng khu dân cư Quan Giang đã bị phá dỡ xây lại, nơi này sớm cắt điện, cắt net.
Trương Vĩ liên tiếp thử mấy lần, hơi nóng nảy:
“Chết tiệt, sao không mở được? Nửa năm trước ta còn kiểm tra nó mà.”
“Để ta.”
Quỷ Nhãn của Dương Gian đột nhiên mở.
Giây sau.
Đèn trên đỉnh đầu kêu xẹt xẹt, sau đó tất cả đều sáng lên, mặt đất đầy bụi cũng sạch bóng gọn gàng, máy vi tính cũ kỹ lại phát sáng, một lần nữa vận chuyển, ghế trống không biết từ khi nào ngồi đầy người.
Trước quầy cũng bày đầy các loại đồ ăn vặt. Hết thảy thoáng như trở lại trước kia.
Mắt Trương Vĩ sáng rực, vội vàng chỉ hướng đằng trước nói: "Anh Chân, nhanh ngồi chỗ này, nơi này còn hai chỗ trống!”
Hai người hệt như thời đi học, nhanh chóng ngồi vào ghế, tiếp đó mở ra máy vi tính.
Game trong máy vẫn kinh điển như vậy.
“Ta sáng tạo một phòng, thi đấu đôi ăn gà, có ai chơi cùng không? Ai lấy hạng nhất thì A Vĩ này thưởng cho một nghìn khối." Trương Vĩ hét to trong tiệm net, vẫn kiêu ngạo như xưa.
“Để ta!”
“Thêm ta nữa!”
Phút chốc trong tiệm net liên tục vang lên âm thanh, náo nhiệt mà lại ầm ĩ.
"Ha ha, anh Chân, ta mang ngươi cùng nhau ăn gà!” Trương Vĩ cười lớn nói.
Trò chơi rất nhanh bắt đầu.
Tuy bề ngoài của Trương Vĩ già cả nhưng tay chân, phản ứng đều rất nhanh chóng, thao tác không thua gì năm xưa.
“Đệt, lợi hại thế? Vậy mà cũng chết được?”
“Ngươi mở hack phải không? Ta không tin đợt đấu súng này không thắng được.”
“Một đánh sáu mà bị đoàn diệt, các ngươi không biết chơi hả?”
Trong tiệm net vang lên các loại la hét.
Trương Vĩ càng hưng phấn, hắn đại sát bốn phương, dũng mãnh không gì ngăn được, tuy rằng đồng đội anh Chân là rác rưởi, liên tiếp đã chết bảy lần, nhưng bằng vào thao tác của hắn chẳng những giết hết kẻ địch, còn thành công bảo vệ anh Chân.
Cuối cùng bị ba đội vây công, Trương Vĩ thành công giành được hạng nhất.
"Thắng." Trương Vĩ cười lớn.
"Ta không phục, chơi lại!”
“Đúng rồi, một ván nữa!”
Trong tiệm net có rất nhiều người không chịu thua.
“Chơi thì chơi, sợ các ngươi chắc? Dù A Vĩ này tám mươi tuổi vẫn dư sức nhét hành mấy người!” Trương Vĩ hào hùng, kiêu ngạo ngang ngược, khiến người muốn đập một trận.
Nhưng đa số người cố nhịn.
Trò chơi tiếp tục tiến hành.
Tuy rằng mỗi một lần đều cực kỳ nguy hiểm, nhưng cuối cùng đều là Trương Vĩ thành công mang theo Dương Gian thắng, điều này khiến hắn đạt được cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Mãi đến bốn tiếng sau.
"Anh Chân, thấy ta oách không? Chúng ta lại thắng." Trương Vĩ cực kỳ kích động, sắc mặt ửng đỏ.
"Lợi hại." Dương Gian không keo kiệt khích lệ.
Trương Vĩ càng vui vẻ, khi hắn định chơi thêm một ván thì thân thể bỗng cứng ngắc, sau đó không ngồi vững, ngã xuống đất.
Dương Gian ở một bên dường như đã có chuẩn bị, dìu Trương Vĩ.
Giờ phút này, người trong quán net cùng dừng động tác, cùng nhìn về phía Trương Vĩ, những người này sắc mặt tái nhợt, cơ mặt cứng ngắc, toàn thân tỏa ra hơi thở âm u lạnh lẽo, căn bản không phải người sống.
"Chân . . . anh Chân, ta . . . ta không được rồi . . . dường như sắp chết.” Trương Vĩ có chút hoảng loạn nói.
"Ta biết, ngươi luôn cậy mạnh." Ánh mắt của Dương Gian bình tĩnh nhìn Trương Vĩ.
“Thật ra từ hôm qua ta đã không xuống giường được, nhưng hôm nay không hiểu sao đột nhiên có tinh thần. Cho nên ta muốn chơi game lần cuối với ngươi, nếu không ta sợ về sau không còn cơ hội nữa.”
Trương Vĩ vươn bàn tay nhăn nheo siết chặt cánh tay của Dương Gian, bàn tay khô gầy rung bần bật.
"Ta đang đợi ngươi mời ta chơi game.” Dương Gian ôm lấy Trương Vĩ, tiếp đó gật đầu.
Hắn loại trừ ốm đau trên người Trương Vĩ, cho Trương Vĩ tai thính mắt tinh, tứ chi khỏe mạnh, nhưng không kéo dài sinh mệnh.
Trong khoảng thời gian này, Trương Vĩ nhìn như khỏe khoắn, tinh thần phơi phới, nhưng thật ra lúc trong miếu nhỏ đã là dầu hết đèn tắt.
"Vừa rồi chơi vui lắm, nhưng . . . chúng ta không thể trở về như xưa.” Trương Vĩ thở dốc, vẫn nắm chặt tay của Dương Gian.
"Anh Chân, ngươi đừng lo lắng, ta đã sắp xếp xong hậu sự."
"Thật ra, ta cũng từng muốn trở về lúc trẻ, tiếp tục sống như trước kia.”
"Nhưng không được, tất cả mất rồi, mọi người đều mất, một mình ta sống sót thì rất chán.”
Trương Vĩ một bên nói, một bên chảy nước mắt.
"Thật ra, sáu mươi năm nay ta sống không sướng gì, sau khi ngươi rời đi thì rất nhiều người khi dễ ta. Ta cũng muốn kinh doanh công ty thật tốt, nhưng ta không đấu lại những người này, bọn họ xem ta như dê béo, không ai thật sự muốn trợ giúp ta. Tuy ta không có năng lực nhưng ta không ngốc, ta không cách nào, ta chỉ có thể bán đi công ty, bán đi hết thảy, tiếp đó dùng tất cả tiền mua vàng tích trữ, đây là cách ngốc nhất nhưng hữu dụng nhất.”
"Xin . . . xin lỗi, anh Chân . . . ta không thể giúp ngươi bảo vệ tất cả điều này."
Dương Gian nói: "Không sao, ta còn ở, hết thảy đều sẽ lấy trở về."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đáng tiếc ta không thấy được, thực xin lỗi, Dương Gian "
Giọng của Trương Vĩ nhỏ dần, bàn tay cầm cánh tay của Dương Gian chậm rãi buông lỏng, cuối cùng mang theo mấy phần áy náy cùng tiếc nuối hoàn toàn khép mắt lại.
Sau khi sinh mệnh của hắn điêu tàn.
Đèn trong tiệm net đều tắt, những người ngồi trên ghế lần lượt biến mất.
Mặt đất sạch bóng trở lại như cũ, phủ một lớp bụi, quầy bày đầy đồ ăn vặt trở nên trống rỗng, giăng đầy mạng nhện.
Màn hình máy tính cũ kỹ cũng dập tắt, dường như từ đầu đến cuối chưa từng sáng đèn.
Hết thảy đều là hư ảo, hết thảy đều là bọt nước, chỉ có xác chết dần lạnh lẽo của Trương Vĩ là chân thật.
Dương Gian ôm xác chết khô gầy của Trương Vĩ không nói một lời, rơi vào trầm mặc.