Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3543 - Chương 3300: Lễ Tang (1)

Chương 3300: Lễ tang (1) Chương 3300: Lễ tang (1)

Tang lễ của Trương Vĩ tổ chức vào ngày thứ ba.

Rất nhiều người đến tham gia lễ tang, nhưng đa số đều là người già, Dương Gian ở trong đám đông trông thật nổi bật.

Con trai của Trương Vĩ là Trương Văn Văn khóc rất đau lòng, nhiều người tiến lên an ủi, nhưng phần lớn đều là người trẻ tuổi.

"Không ngờ rằng A Vĩ cũng đi, sức khỏe của hắn luôn rất tốt, còn tưởng sẽ sống lâu lắm. Mới gần đây còn thấy hắn chống gậy đi dạo trong khu dân cư.”

“Ài, trong khu dân cư không có A Vĩ thì hết náo nhiệt.”

“Khu dân cư sắp dỡ bỏ rồi, đám già chúng ta về sau không biết còn có thể gặp mặt hay không.”

Các cụ già tụ tập nói chuyện, phát ra cảm khái.

Dương Gian nhìn thấy người quen trong lễ tang của Trương Vĩ.

Đó là một bà già, nhìn qua ước chừng tám mươi tuổi, khí chất ôn hòa, nhưng tinh thần không được tốt, cảm giác hơi ốm yếu.

Dường như bà già cũng trông thấy Dương Gian, trước tiên là hơi sửng sốt, dường như hoài nghi chính mình có phải là nhìn lầm rồi không, sau đó được một người trẻ tuổi nâng bà vẻ mặt sốt ruột đi hướng bên này.

Bà già hơi khẩn trương, dò hỏi:

“Ngươi . . . ngươi là . . . Dương Gian?”

Dương Gian bình tĩnh gật đầu, nói:

"Là ta, Miêu Tiểu Thiện. Không ngờ gặp lại ngươi là trong lễ tang của Trương Vĩ.”

Nghe giọng nói quen thuộc khiến bà già rớt nước mắt, cầm lấy cánh tay của Dương Gian:

“Sao bây giờ ngươi mới trở về, sao bây giờ mới trở về!”

Miêu Tiểu Thiện không ngừng lặp lại câu nói này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Dương Gian giải thích rằng:

“Trong thời đại tàn khốc đó có nhiều chuyện không thể tùy ý chúng ta lựa chọn, đúng không?”

"Ngươi trở về bao lâu? Sao không đến tìm ta, ta luôn đợi ngươi trở về." Miêu Tiểu Thiện một bên chảy nước mắt, một bên nhìn Dương Gian.

Dương Gian nói: "Ta mới tỉnh lại vài ngày, vốn định đi thăm ngươi, nhưng gặp phải một chút việc làm chậm trễ, mấy năm nay ngươi sống được không?”

“Tạm được, không lo áo cơm, ăn uống, nhưng không vui vẻ.” Miêu Tiểu Thiện rũ mí mắt, không kiềm được lau nước mắt.

Dương Gian nhìn di ảnh của Trương Vĩ:

“Trương Vĩ cũng vậy, sống không vui.”

"Nếu ngươi không có đi có lẽ mọi thứ sẽ trở nên khác.”Miêu Tiểu Thiện nói.

"Nếu ta không đi thì mọi người đều không có tương lai." Dương Gian nhẹ nhàng thở dài: "Ngay lúc đó lựa chọn của ta không sai, nếu ta không phong tỏa thời đại linh dị thì không biết thế giới này sẽ chết bao nhiêu người, so với thời đại tuyệt vọng kia, hiện tại đã xem như là kết quả tốt nhất rồi.”

“Nhưng ngươi trở về quá muộn, nếu ngươi sớm trở về hai mươi năm thì tốt biết mấy, bây giờ mới về!”

Miêu Tiểu Thiện luôn dịu dàng giờ phút này rất là buồn bực, dùng bàn tay vô lực mà lại già nua đánh Dương Gian, dường như muốn trút ra khó chịu mấy năm nay.

“Bà nội, trái tim của bà không tốt, bà sĩ đã dặn bà không thể kích động.”

Người trẻ tuổi ở một bên vội tiến lên nâng Miêu Tiểu Thiện, khuyên nhủ hãy giữ bình tĩnh.

Dương Gian bình tĩnh nhìn thoáng qua người trẻ tuổi kia, nói:

"Yên tâm, nàng không sao.”

Người trẻ tuổi ngạc nhiên nhìn Dương Gian, hắn không biết bà nội và người này rốt cuộc có câu chuyện gì, hắn chỉ biết bà nội cả đời đều đang đợi một người tên Dương Gian xuất hiện.

Người này là Dương Gian sao? Nhưng tại sao trẻ tuổi quá vậy?

Người trẻ tuổi quan sát một lúc, không nhìn ra Dương Gian có gì đặc biệt.

Dương Gian mở miệng nói:

“Lúc trước Giang Diễm cho ta một kiến nghị, khiến ta cho mỗi người các ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý ta có thể khiến ngươi về lại lúc trẻ, lại sống một đời.”

Miêu Tiểu Thiện ngừng đánh, mắt già rưng rưng lệ hỏi:

"Nhưng A Vĩ từ chối, đúng không?"

"Đúng vậy." Dương Gian nói.

"Đây là đương nhiên, chúng ta đời này đã trải qua hết, quay về thời trẻ có thể làm cái gì? Cha mẹ, thân thích, bạn bè đều đã mất đi, thế giới này đã không có gì vướng bận, ngay cả A Vĩ đều thông suốt thì ta có gì vấn vương nữa?”

Miêu Tiểu Thiện nói xong lại nhìn về hướng Dương Gian:

“Điều duy nhất làm ta vấn vương là muốn lại gặp ngươi một lần, hiện tại tâm nguyện đã thỏa mãn, dù ngày nào đó chết đi cũng mãn nguyện.”

"Ngươi có thể nghĩ như vậy thì ta an tâm." Dương Gian nói.

"Chúng ta đã trải qua một đời, dù cuộc đời này không hoàn mỹ, nhưng chung quy mất đi, nhưng ngươi thì sao?” Mắt Miêu Tiểu Thiện ngấn lệ hỏi: “Ngươi vượt qua cuộc đời này như thế nào nào? Về sau ngươi không còn người nhà, không còn bạn, không có người biết ngươi, hơn nữa ngươi sẽ không chết.”

Miêu Tiểu Thiện nói rồi sờ lồng ngực lạnh như băng không có tim đập của Dương Gian:

“Trong thân thể sánh bằng thần của ngươi nhốt một linh hồn bi thảm.”

"Ngươi có thể cứu người đời, nhưng không thể cứu chính mình, người cần thời gian sáu mươi năm không phải chúng ta, mà là ngươi."

"Bởi vì trong sáu mươi năm này chúng ta không mất đi ngươi, mà là ngươi hoàn toàn mất đi chúng ta."

"Ngươi rõ ràng đáng thương như vậy, thống khổ như vậy, nhưng ta không thể làm được gì, ta không cách nào trợ giúp ngươi."

"Dương Gian, xin lỗi."

Miêu Tiểu Thiện nói trong nước mắt, bởi vì không dám tưởng tượng người cùng thời đại với mình đều chết hết, bỏ lại một mình Dương Gian ở thế giới này là chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào.

"Có một số việc luôn phải có người đi làm, phải có người gánh thời đại tàn khốc này.” Vẻ mặt của Dương Gian vô cùng bình tĩnh: "Không phải vận mệnh lựa chọn ta, mà là ta lựa chọn vận mệnh."

Vẻ mặt của Miêu Tiểu Thiện phức tạp nói:

“Đúng thế, sáu mươi năm trước ngươi có thể hoàn toàn không cần để ý linh dị thức tỉnh, với năng lực của ngươi có thể sống rất tốt, thời đại kia có lẽ tuyệt vọng, nhưng cuộc đời của ngươi nhất định là hoàn mỹ. Nhưng tại sao là ngươi? Tại sao cuối cùng là ngươi gồng gánh tất cả điều này? Rõ ràng có nhiều nhân vật đứng đầu như vậy!”

Dương Gian nói: "Bởi vì ta muốn bảo hộ mỗi người bên cạnh mình.”

"Ta biết, ta đều biết, ngươi luôn là người như vậy." Miêu Tiểu Thiện thì thào nói, tiếp đó bàn tay già nua chậm rãi rời khỏi lồng ngực lạnh băng: “Nếu ngày nào đó ngươi không chịu nổi thì hãy trở lại, vè sáu mươi năm trước, về lại trường trung học số bảy, về lại lớp bổ túc buổi tối hôm đó.”

"Chúng ta đều ở trong trường học đợi ngươi."

Dương Gian không nói lời nào, chỉ là trầm mặc.

"Ta phải đi." Miêu Tiểu Thiện lại lần nữa ngước đầu nhìn Dương Gian, dường như muốn vĩnh viễn khắc ghi khuôn mặt này vào óc.

Dương Gian hỏi:

“Đi đâu?”

Miêu Tiểu Thiện lắc đầu: "Không trọng yếu."

"Ta hiểu rồi, phút cuối có cần ta tiễn ngươi không?” Dương Gian lại lần nữa hỏi.

"Không, ngươi đừng đến.” Miêu Tiểu Thiện mang theo nước mắt nói: "Ta sợ ta không kiềm được muốn cùng ngươi đi tiếp.”

Dương Gian vươn tay vuốt khuôn mặt già nua kia, giống như thời trẻ:

“Vậy ngươi đi mạnh giỏi, nhớ hãy vui vẻ chút.”

Miêu Tiểu Thiện chảy nước mắt, không nói chuyện, được người trẻ tuổi dìu xoay người rời khỏi.

Buổi tang lễ này chẳng những chôn Trương Vĩ, cũng chôn vùi quá khứ của Miêu Tiểu Thiện.

Dương Gian nhìn theo Miêu Tiểu Thiện rời đi.

Hắn biết, đi lần này là vĩnh biệt.

Chờ khi bóng dáng của Miêu Tiểu Thiện hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn thì buổi tang lễ này cũng kết thúc.

Dương Gian thế này mới một người xoay người rời khỏi.

Bình Luận (0)
Comment