Dương Gian đi trên con đường trong khu dân cư vừa lạ vừa quen, bất giác quay về nhà.
Trong nhà vẫn sáng đèn, nhưng nhà lầu đã cũ kỹ, hơi khác với trong ký ức.
Dương Gian trông thấy Giang Diễm và Lưu Tiểu Vũ đang bận rộn trong nhà, dọn dẹp căn nhà cũ, thanh lý nhiều thứ không cần.
"Dương Gian, ngươi về rồi, lúc trước đi đâu vậy? Trong nhà bẩn muốn chết, ta cùng Lưu Tiểu Vũ dọn dẹp cả ngày vẫn không hết đây.”
Giang Diễm trông thấy bóng dáng của Dương Gian thì nở nụ cười, lập tức tiến lên nghênh đón, tâm trạng đặc biệt sung sướng.
Dương Gian nhìn Giang Diễm trẻ tuổi, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Giống như hiện tại vẫn là sáu mươi năm trước, hắn chỉ là ngủ một ngày.
Lúc ấy Miêu Tiểu Thiện còn đi học, Trương Vĩ còn chơi trong công ty, mẹ của Dương Gian còn ở trong sân trồng rau, thậm chí Trương Lệ Cầm chưa chết, đang trang điểm trong nhà.
Dương Gian tỉnh táo lại, nói:
"Ta đi tham gia lễ tang của Trương Vĩ.”
"Cái gì? Trương Vĩ chết rồi sao?" Giang Diễm rất kinh ngạc, bởi vì trong nhận thức của nàng hiện tại thì Trương Vĩ còn rất trẻ tuổi.
"Đã trôi qua sáu mươi năm, Trương Vĩ không trẻ tuổi." Lưu Tiểu Vũ nói: "Ngươi không còn ký ức nhưng cũng nên có thường thức chứ.”
Giang Diễm mới phản ứng lại, hiện tại chính mình không phải sống ở ngày xưa, mà là sinh hoạt ở sáu mươi năm sau, rất nhiều chuyện đều đã khác rồi.
Lưu Tiểu Vũ hỏi:
“Vậy ngươi không sao chứ, Dương Gian?”
"Không có việc gì." Dương Gian lắc đầu: "Trương Vĩ không chịu tiếp tục sống sót, đối với hắn thì cuộc đời đã trôi qua.”
“Đúng nhỉ, cuộc đời của họ đã kết thúc." Giang Diễm thở dài nói: "Nếu bọn họ muốn sống sót thì ngươi hoàn toàn có thể khiến bọn họ biến trở về lúc trẻ.”
Dương Gian nhìn tòa nhà này: "Tòa nhà này đã cũ rồi, không cần dọn dẹp, ngày mai ta mang các ngươi rời khỏi nơi này."
Giang Diễm lưu luyến hỏi:
“Vậy chúng ta còn quay về không?”
Giang Diễm ở đây lâu lắm rồi, đối với nàng thì nơi này là nhà mình.
Dương Gian nói:
“Sẽ về, ta sẽ khiến người xây lại khu dân cư Quan Giang, chờ khi nào xây xong chúng ta lại trở về.”
“Tốt.”
Giang Diễm thế này mới gật đầu, theo sau lại nói: "Đáng tiếc, nếu chị Cầm còn ở thì tốt rồi, chị ấy nấu cơm ngon lắm, hay là ngươi cũng chị ấy một cơ hội đi."
"Nàng ấy qua đời quá lâu.” Dương Gian nói: “Nhưng nếu có cơ hội ta trò chuyện một buổi với nàng ấy.”
"Vậy là tốt rồi." Giang Diễm cười nói.
Trong thời đại xa lạ này, Giang Diễm cũng khát vọng bên người có càng nhiều người quen.
Một người rất cô đơn, nếu như có một số người quen ở bên cạnh thì sẽ vơi bớt nỗi cô đơn.
Hôm sau.
Dương Gian chuẩn bị rời đi khu dân cư Quan Giang.
Hiện tại hắn đã không có lý do ở lại chỗ này, khu dân cư cũ nát này cũng cần biến mất theo những người già đã mất.
Nhưng trước khi rời đi, hắn còn có việc cần hoàn thành.
"Các ngươi chờ ta ở cửa, ta đi vào cùng Vương San San nói mấy câu." Dương Gian đi tới trước miếu nhỏ kia.
“Được.”
Giang Diễm cùng Lưu Tiểu Vũ gật đầu, bọn họ xách vali chờ trước cửa.”
“Dương Gian.” Lưu Tiểu Vũ mở miệng nói: “Nếu Vương San San đồng ý thì kêu đi cùng chúng ta đi, nàng ấy ở đây cả đời, nên đi xem thế giới bên ngoài."
"Ta biết." Dương Gian không có quay đầu, trực tiếp đi vào miếu nhỏ.”
Trong miếu.
Vương San San vẫn giống như trước kia mặc váy dài màu trắng, đang lau pho tượng màu vàng kia.
Tuy pho tượng lại được nâng lên, nhưng đã móp mép, không thể sửa lại như cũ.
Dương Gian mở miệng nói:
“Ngươi không đến lễ tang hôm qua.”
Vương San San không dừng lại động tác, chăm chú lau vết máu trên pho tượng, nàng nói: "A Vĩ đã chết, ta đi thì thế nào? Ta và hắn sinh sống sáu mươi năm trong khu dân cư, không cần thiết phải gặp mặt lần cuối.”
"Sau này ngươi có tính toán gì?" Dương Gian hỏi.
Vương San San thẫn thờ.
Đúng rồi, sau này chính mình còn có thể làm cái gì?
Nàng từ lâu đã ra đi với cha mẹ của mình là Vương Bân, Vương Hải Yến, hiện tại A Vĩ cũng chết rồi, khu dân cư này đã không còn bao nhiêu người quen.
"Ta luôn ở lại chỗ này là bởi vì nơi này có niệm tưởng, rời khỏi đây thì ta không có nơi nào có thể đi." Vương San San tiếp tục lau pho tượng.
"Ngươi có thể đi cùng ta, mang ngươi đi xem tương lai mới.” Dương Gian nói.
Vương San San quay đầu, sắc mặt cực kỳ lãnh đạm: "Thật ra mấy ngày này ta luôn suy nghĩ một vấn đề.”
"Vấn đề gì?" Dương Gian hơi có vẻ tò mò hỏi.
"Rốt cuộc ngươi có phải là Dương Gian không?" Trên khuôn mặt lạnh băng của Vương San San lộ nét nghi ngờ.
Vẻ mặt Dương Gian hơi thay đổi hỏi:
"Tại sao sẽ có ý tưởng như vậy, ngươi cho rằng ta là giả, là một con ác quỷ sao?"
Vương San San bình tĩnh hỏi:
“Hôm đó khi ta gọi Dương Gian thì ngươi không xuất hiện, hơn nữa ngươi cũng từng nói, giấy da người sẽ không nói dối, còn nhớ lúc giấy da người nằm trong tay của ngươi nó đã nói câu đầu tiên là gì không?”
Dương Gian lập tức nói: "Đương nhiên nhớ kỹ, giấy da người nói câu đầu tiên là: ta tên Dương Gian, khi ngươi nhìn thấy câu nói này thì ta đã chết "
"Nhưng điều này không trọng yếu, linh dị luôn tràn ngập tính không xác định, ngươi không thể bởi vì một cái tên, một câu nói của giấy da người mà phủ định sự tồn tại của ta, có lẽ đây cũng là bẫy mà giấy da người chôn xuống thì sao?”
“Với người khác thì việc này không trọng yếu, nhưng đối với ta thì vô cùng quan trọng, cả đời ta chờ một đáp án, mặc kệ kết quả như thế nào ta đều hy vọng đáp án này là chân thật, mà không phải giả dối." Vương San San nói: "Thật ra ta có một phương pháp đơn giản trực tiếp nhất có thể thăm dò ra rốt cuộc ngươi có phải là Dương Gian, ngươi muốn thử không?”
Dương Gian hơi nhíu mày hỏi: "Phương pháp gì?"
Vương San San giặt khăn lau rồi tiếp tục lau pho tượng màu vàng, nàng nói: "Nếu ta khiến ngươi giết ta, ngươi sẽ ra tay sao?"
"Tại sao nói như vậy?" Dương Gian nhìn nàng, hỏi.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Vương San San lộ nụ cười mỉm:
"Nếu như là Dương Gian chắc chắn sẽ không ra tay, đúng không?"
"Đương nhiên, ta sẽ không giết chết ngươi." Dương Gian nghiêm túc nói.
"Ta tin tưởng lời của ngươi.” Vương San San hơi gật đầu: "Dương Gian đương nhiên không thể nào giết chết ta, nhưng nếu như là Quỷ Đồng thì chưa chắc, nó sẽ nghe theo mệnh lệnh của ta, cho dù là khiến nó giết chết ta."
"Cho nên ngươi cảm thấy ta là Quỷ Đồng, không phải Dương Gian?" Dương Gian hỏi.
Vương San San buông xuống khăn lau, nàng nhìn pho tượng màu vàng đã lau sạch sẽ, tiếp đó xoay người lại nói:
“Ta cảm giác được hơi thở quen thuộc từ trên người của ngươi, đừng quên ta ở chung với Quỷ Đồng lâu nhất, suốt đời ta sẽ không quên loại hơi thở đó.”
“Nếu như ngươi không phải Dương Gian thì ta phải chết, bởi vì một vị thần hoàn mỹ không thể để lại bất cứ sơ hở, đây là tâm huyết nỗ lực cả đời của Dương Gian, không thể bởi vì sự tồn tại của ta mà xuất hiện tỳ vết.”
"Nếu ngươi thật sự là Dương Gian, xin ngươi tha thứ sự thăm dò không tín nhiệm của ta.”
“Ngươi đừng làm như vậy, lấy mạng của mình để thăm dò ta, như vậy là rất tàn nhẫn dù với ngươi hay ta.” Dương Gian cực kỳ chân thành khuyên nhủ nói.
Vương San San không để ý lời khuyên của hắn, mỉm cười đi tới, cuối cùng dừng bước trước mặt hắn.
"Nói cho ta, tên thật của ngươi bây giờ là gì?”
Dương Gian đáp:
“Phóng viên Hạ Phong lấy được tên từ chỗ Lưu Tiểu Vũ là Dương Tiễn.”
Vương San San sâu thẳm nhìn hắn, nói: "Dương Tiễn, nếu ta chết, xin ngươi hoàn thành giấc mơ của Dương Gian, hãy trở thành vị thần hoàn mỹ nhất cõi đời này, hoàn toàn chấm dứt thời đại linh dị này."
"Nhưng hiện tại, hy vọng ngươi giết ta, tiếp đó chôn xác của ta và pho tượng màu vàng ở dưới miếu nhỏ.”
Bảy phút sau.
Một mình Dương Gian đi ra miếu nhỏ.
Lưu Tiểu Vũ cùng Giang Diễm đã chờ rất lâu trước cửa.
Giang Diễm hỏi:
“Dương Gian, Vương San San đâu? Nàng ấy đồng ý đi cùng chúng ta không?”
“Nàng ấy muốn ở lại chỗ này." Dương Gian không có dừng lại, mà là tiếp tục đi tới trước.
Hai người vội vàng đi theo.
"Dương Gian, sau khi rời đi chúng ta làm cái gì?" Lưu Tiểu Vũ hỏi.
Dương Gian dừng bước chân, tiếp đó quay đầu nhìn thoáng qua, nói:
“Đi hoàn toàn chấm dứt thời đại linh dị.”
Bóng dáng của ba người xa dần, mãi khi ánh sáng màu vàng vụt qua, mấy bóng người không còn xuất hiện nữa.
.
.
.
(End)