Phía sau cánh cửa cũng không phải là một căn phòng nào đấy bên trong căn nhà cũ kỹ này, mà chính là một mảnh hắc ám, dày đặc như sương mù.
- Thành công?
Trong lòng Lý Quân có chút không yên.
Đây là lần thứ nhất hắn ta sử dụng thứ này, nên cũng không hiểu hết được mọi thứ sẽ xảy ra. Nhưng dựa theo kinh nghiệm, hắn ta biết được, chỗ kia và chỗ hắn ta đang đứng không phải là cùng một nơi. Còn việc bọn họ có thể trở lại tổng bộ theo như kế hoạch được hay không thì hắn ta không biết nữa.
Dù sao khi sử dụng những thứ quỷ dị đều sẽ có khả năng xuất hiện biến số rất cao, nhưng ít ra bước qua đó sẽ còn tốt hơn so với việc chết ở đây.
- Mau, cửa mở được rồi, chúng ta nhanh chóng rời đi khỏi đây.
Lý Quân cũng không có nhanh chóng đi qua, mà là quay đầu lại thúc giục đám người.
Tô Phàm nhìn vào màn hình điện thoại. Lúc này ở bên trong trò chơi, tương tự cũng có xuất hiện một cánh cửa ở phía trước. Cánh cửa này đang phát sáng, giống như nó đang biểu thị đây là lối ra vậy.
Lúc này, hắn ta không chút do dự nào mà đi vào bên trong.
Liễu Tam cũng không nói lời nào mà chỉ nhanh chóng bước theo đằng sau.
- Tôi sẽ thổi tắt quỷ nến để phòng ngừa có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra.
A Hồng bước lên phía trước, nhưng cô ta không có cầm quỷ nến và bước vào. Bởi vì khả năng cao ánh nến sẽ can thiệp vào sự vận chuyển bình thường của cánh cửa phía trước. Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, cho nên bất cứ ai cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lý Quân gật gật đầu.
Lời này của A Hồng giống như đang nhắc nhở hắn ta.
Chỉ trong nháy mắt.
Quỷ nến được dập tắt, bóng dáng của A Hồng và Từ Nhất Bình cùng nhau xông vào bên trong cánh cửa.
Lý Quân đi cuối cùng.
Thế nhưng khi hắn ta vừa mới bước đến trước cánh của, thì thân thể đột nhiên ngừng lại, tiếp đó một cỗ sợ hãi tột độ nhanh chóng lao ra.
Bởi vì Lý Quân cảm giác được bả vai của hắn ta đang trầm xuống.
Không biết từ lúc nào, một cánh tay cứng ngắc, băng lãnh đang túm lấy bả vai của hắn ta.
Một mùi thi thối quen thuốc xộc đến.
"Là cỗ thi thể ở bên trong đại sảnh... Chết tiệt, mới dập tắt quỷ nến chưa đến ba giây mà mình đã bị quỷ nhìn chằm chằm rồi?"
Lý Quân lập tức biết được thứ gì đang túm lấy hắn ta.
Cùng lúc đó.
Tô Phàm đi đầu tiên cũng không biết được là Lý Quân xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi. Hắn ta cứ thế mà tiến về trước ở bên trong khu vực tối đên như mực này, đồng thời lo lắng không biết trong đây có nguy hiểm nào không.
Thế nhưng những thứ mà hắn ta lo láng đã không xảy ra.
Nguy hiểm không có xuất hiện, ngược lại hắn ta nhìn thấy một lối ra đang phát sáng.
Bộ dạng của lối đi này... Có hình cánh cửa.
"Là đường sống."
Nhìn thấy cái này, Tô Phàm lập tức nghĩ đến tin tức mà điện thoại di động vừa chỉ dẫn cho hắn ta.
Lúc này hắn ta nhanh chóng tăng tốc, không dám chờ đợi ở đây lâu thêm nữa. Càng không dám bước đi lung tung kẻo mất phương hướng.
Chỉ trong chốc lát.
Tô Phàm dẫn đầu đám người bước qua cánh cửa sang phát sáng kia.
Khi bước qua cánh cửa, hắn ta kinh ngạc phát hiện ra bản thân đang ở bên trong một căn pòng đặc thù.
Trong phòng không có bất cứ thứ gì, chỉ có một cái cửa gỗ cũ kỳ, cùng một ông lão đang cầm nạng đứng trước cửa.
- À! Đi ra rồi à? Xem ra lần mở cửa này đã thành công.
Ông lão kia tỏ ra có chút kinh ngạc, dường như lão không nghĩ là lần mở cửa này lại thuận lợi như thế.
- Là ngài, Tần lão?
Tô Phàm nhìn ra bốn phía, sau đó hắn phát hiện ra ở phía ngoài cửa sổ của căn phòng này có sự xuất hiện của Tào Duyên Hoa.
- Mặc dù cái thứ này không quá ổn định, nhưng ít ra chúng ta vẫn có thể sống sót đi ra ngoài.
Một giây sau, Liễu Tam cũng bước ra khỏi cánh cửa. Hắn ta nhanh chóng biết được vị trí hiện tại của bản thân.
Nếu hắn ta đoán không sai thì đây chắc chắn là một trụ sở dưới lòng đất của tổng bộ.
Từ Nhất Bình cũng đi ra, hắn ta thở dài một hơi, sau đó nói:
- Mẹ nó chứ, lần sau tôi chắc chắn sẽ không bao giờ dùng tính mạng để chơi với thứ này nữa. Gần như không thể nắm bắt được thời cơ để rời đi khỏi đó.
Chỉ có ba lần mở cửa. Nếu lần thứ nhất bị thất bại, và lần thứ hai cũng vậy, thì bọn họ phải chờ thêm một giờ để mở cửa lần ba.
Mà điều quan trọng là bọn họ căn bản không thể nào cầm cự quá một tiếng.
Tô Phàm nhỏ giọng nói:
- Có thể sống sót mà ra khỏi đó đã không tệ rồi. Ở trong chỗ quỷ quái kia, nếu không phải là sử dụng cánh cửa này để rời đi thì căn bản chúng ta không thể nào đi ra khỏi chỗ đó được. Quỷ vực của quỷ họa quá quỷ dị, chỉ cần đi vào bên trong là mất hết liên lạc ngay. May là lần này chúng ta cũng không có tiếp xúc trực tiếp với quỷ họa, nếu không chúng ta sẽ không có cơ hội để mở cửa lần thứ hai đâu.
Nhìn đám người lần lượt đi ra khỏi cánh cửa, Tào Duyên Hoa lập tức tỏ ra vui mừng, sắc mặt có chút kích động.
Mặc dù không có hoàn thành được kế hoạch lần này một cách viên mãn, nhưng ít ra bọn họ đã tạm thời xử lý được chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ, đồng thời cả đội còn có thể sống sót trở về.
Tào Duyên Hoa quay người lại nói.
- Hữu kinh vô hiểm, hữu kinh vô hiểm, cuối cùng bọn họ đã sống sót trở về. Giáo sư Vương, hiện tại chúng ta chỉ cần nhìn bên phía Trần Nghĩa nữa là được.
Nhưng lúc này Vương Tiểu Minh lại đang cau mày, cũng không tỏ ra vui mừng chút nào hết.
Tào Duyên Hoa hỏi lại:
- Sao thế? Chẳng lẽ cậu không hài lòng đối với kết quả như này hay sao?
- Thời gian đóng cửa sắp đến rồi, vậy mà Lý Quân vẫn còn chưa có xuất hiện. Với lại...
Vốn Vương Tiểu Minh còn định nói gì đó, nhưng lại đột nhiên dừng.
Lúc này Tào Duyên Hoa mới chú ý đến, chỉ có bốn người trong nhóm bình yên vô sự đi ra, nhưng lại không có Lý Quân.
"Không thể nào, chẳng lẽ cậu ta chết ở trong đó rồi?"
Một ý nghĩ cực kỳ tồi tệ xuất hiện ở trong đầu hắn ta.
Nếu lần hành động này mà chết mất Lý Quân, thì đây sẽ là tổn thất cực kỳ to lớn của tổng bộ.
Thời gian của lần mở cửa thứ hai chỉ kéo dài có 30 giây.
Hiện tại chỉ còn vài giây nữa là Tần lão cần phải đóng cửa, để phòng ngừa có quỷ xâm nhập chỗ này.
Lần mở cửa trước đó chỉ kéo dài có một phút đồng hồ, mà ở trong đoạn thời gian đó lại xuất hiện ba con quỷ muốn xâm lấn. Mà tốc độ xâm lấn của quỷ ở lần thứ hai cũng sẽ nhanh hơn so với lần thứ nhất, cho nên bọn họ nhất định phải rút ngắn thời gian mở cửa lại.
Nếu là lần mở cửa thứ ba, có thể giữ cửa mở được 10 giây đã là không hề tệ rồi.
- Năm giây nữa tôi sẽ đóng cửa. Nếu còn có người chưa thể rời đi thì chỉ có thể nói đáng tiếc mà thôi.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tần lão đã chết lặng, dường như lão sẽ không vì một người chưa xuất hiện mà sửa đổi kế hoạch hành động.
Tào Duyên Hoa ở bên ngoài căn phòng cũng trầm mặc, không có phản đối. Hiển nhiên là ngầm đồng ý với hành động của Tần lão.
Dù Lý Quân không thể nào đi ra ngoài theo kế hoạch, thì hắn ta cũng không thể nào dùng tính mạng của tất cả những người bên trong căn phòng để mạo hiểm được.
Nhưng đúng lúc này, ở phía sau cánh cửa lại xuất hiện tiếng bước chân khá rõ ràng.
Từ Nhất Bình vội vàng nói:
- Là Lý Quân, khoan đóng cửa lại. Anh ta sắp đi đến nơi rồi, tôi biết anh ra sẽ không có chuyện gì mà...
- Hả?
Nhưng sau đó tất cả mọi người đều đồng loạt biến sắc, tâm tình mới thả lỏng kia trở nên căng cứng.
- Cộp, cộp! Cộp, cộp!
Tiếng bước chân ở phía sau cánh cửa không phải là một, mà chính là hai tiếng bước chân...
Nếu một cái là của Lý Quân, vậy cái còn lại là của ai?