Dựa kế hoạch ban đầu thì thời gian của lần mở cửa thứ hai sẽ có ba mươi giây. Mặc dù hiện tại thời gian cũng chưa được coi là quá, nhưng sự khác thường ở phía sau cánh cửa đã khiến cho tất cả mọi người phải khẩn trương.
Hai tiếng bước chân.
Hai tiếng bước chân gần như chồng lên nhau. Mặc dù không dễ phân biệt cho lắm, nhưng bởi vì bọn họ đều là những người thường xuyên liên hệ với chuyện linh dị, cho nên có thể nói là cực kỳ mẫn cảm, điều này không quá khó đối với bọn họ.
Có quỷ đi theo sau Lý Quân?
Trong đầu tất cả mọi người đều có một ý nghĩ như vậy. Tiếp đến bọn họ lập tức nhớ lại cỗ thi thể vừa nãy ở bên trong căn nhà cũ kỳ lợp ngói kia.
Thế nhưng....
Ánh mắt Liễu Tam khẽ đảo, hắn ta cảm thấy còn có hai trường hợp khác xảy ra.
Có lẽ hiện tại ở phía sau cánh cửa kia không còn là Lý Quân và một con quỷ, mà chính là hai con quỷ, Lý Quân đã chết rồi.
Còn khả năng thứ ba...
Ánh mắt Liễu Tam chuyển dời ra hành lang bên ngoài căn phòng nhỏ này, rơi trên người của Vương Tiểu Minh. Nếu những tin tức mà giáo sư Vương chia sẻ cho hắn ta lúc trước là thật, nhưng vậy lần này sẽ xảy ra chuyện mà không một ai có thể tưởng tượng được.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tiếng bước chân ở phía sau cánh cửa càng ngày càng rõ, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Rất nhanh, khung cửa cũ kỹ màu đỏ lại chấn động kịch liệt, dường như ở bên kia đang có thứ gì đó chạm vào khung cửa.
- Có thứ gì đó muốn đi ra.
Tô Phàm nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, thuận miệng nhắc nhở đám người một câu.
Nhưng ở trong màn hình trò chơi lại không hề có nhắc nhở nào, chỉ hiện ra hai cái bóng người mơ hồ đang chồng lên với nhau. Vị trí xuất hiện của hai cái bóng này chính là chỗ khung cửa đang phát sáng kia, nhưng nó không hề cảnh báo nguy hiểm cho hắn ta biết. Đồng thời cũng không xảy ra chuyện nhân vật bị chết, dường như đây chỉ là một loại hiện tượng cực kỳ bình thường mà thôi.
Sau một giây.
Ở trong khu vực tối tăm, không nhìn thấy gì ở phía sau khung cửa thò ra một chiếc chân.
Chân của người này đang mặc một chiếc quần dài hư thối, rách rưới. Thông qua những lỗ rách kia, đám người có thể nhìn thấy làn da trên chiếc chân kia không còn là làn da của một người sống có thể có nữa. Mà nó đã trở nên xanh đen, giống như một cỗ thi thể bị vứt bỏ bên ngoài từ lâu không được xử lý vậy.
Chỉ vừa mới xuất hiện thôi, mà chiếc chân này đã khiến cho toàn bộ căn phòng nhỏ nồng nặc một mùi hôi thối, mục nát.
Là quỷ?
Trong nhát mắt, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Kết quả xấu nhất đã xuất hiện.
Người đi trước không phải là Lý Quân mà là một con quỷ.
Nhưng vậy khả năng cao là Lý Quân đã chết rồi, còn tiếng bước chân vang vọng kia chỉ là một loại lừa gạt. Tiếng bước chân kia căn bản không phải của Lý Quân, mà là của một con quỷ nào khác.
Nhìn thấy cảnh như vậy, ở bên ngoài căn phòng Tào Duyên Hoa đột nhiên quát lớn, trên mặt xuất hiện đầy mồ hôi lạnh.
- Mau, mau đóng cửa.
Quả nhiên lần mở cửa thứ hai vẫn quá miễn cưỡng, chỉ mới kéo dài có ba mươi giây thôi mà đã có quỷ xuất hiện rồi. Phải biết ở trong lần mở cửa thứ nhất, trong vòng ba mươi giây đầu không hề phát sinh bất cứ chuyện gì cả. Chỉ khi gần kết thúc một phút đồng hồ đầu tiên thì mới có dấu hiệu xuất hiện của quỷ.
Nhưng đúng lúc này, Vương Tiểu Minh ở bên cạnh lại lên tiếng ngăn cản.
- Khoan, chờ một chút đi.
Tào Duyên Hoa giật mình, nhìn hắn ta và nói:
- Cậu điên rồi, cậu định cho thứ phía sau xâm nhập vào bên trong căn phòng này hay sao vậy? Chỗ này chính là tổng bộ đó, một khi xảy ra chuyện...
Vương Tiểu Minh bình tĩnh nói:
- Tôi biết, cứ để cậu ta đi ra đi. Xảy ra chuyện gì thì cứ tính lên đầu tôi là được.
Vốn trước đó Tào Duyên Hoa còn có thể nhịn được, nhưng lần này hắn ta không nhịn nổi nữa phải quát to:
- Kế hoạch của cậu là cái quái quỷ gì vậy?
Loại thái độ này của Vương Tiểu Minh khiến cho hắn ta hiểu được, tên giáo sư Vương này chắc chắn đang làm cái gì đó, khả năng cao nó có liên quan đến thí nghiệm.
Vương Tiểu Minh nghiêm túc nói:
- Mặc kệ là cái gì đi nữa thì tôi đều cần có được kết quả của nó, cái này cực kỳ quan trọng.
- Còn quan trọng hơn cả tính mạng của những người trong phòng?
Vương Tiểu Minh chỉ đáp lại một câu cực kỳ ngắn gọn.
- Đúng thế.
Hai người bọn họ nói chuyện khá lớn và không hề có ý định che giấu, cho nên cuộc nói chuyện đã được truyền vào bên trong căn phòng thông qua bộ đàm. Vì thế đám người Tô Phàm, Liễu Tam Từ Nhất Bình, A Hồng cùng Tần lão kia đều đã nghe hết toàn bộ.
Bọn họ hoàn toàn có thể bỏ qua mệnh lệnh của hai người mà đi lại đóng của để đảm bảo an toàn cho abnr thân.
Bọn họ là ngự quỷ nhân, cho nên khi bọn họ đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản, chứ đừng nói chi là một câu nói của hai người bình thường.
Chỉ là bọn họ có một chút chần chừ.
Bởi vì lúc này có một ông lão cầm nạng, mặt mọc đầy thi ban đang chăm chú nhìn vào đám người, khiến cho bọn họ không dám hành động lỗ mãng.
Chỉ nhiêu đó thôi, thời gian cũng đã trôi qua gần mười giây, kết quả cũng xuất hiện.
Chủ nhân của chiếc chân hư thối kia đã thành công vượt qua khỏi mảnh hắc ám và bước vào bên trong căn phòng thông qua cánh cửa gỗ quỷ dị.
Ngay lập tức ánh sáng ở bên trong căn phòng trở nên ảm đạm, không khí cũng nồng nặc một mùi thi thối.
Một người với dáng vẻ gầy gò, khuôn mặt đen sì sì, hai mắt tro tàn giống như một cỗ thi thể đang đứng thẳng ở trước mặt đám người.
- Không thể nào.
Thông qua lớp kính màu vàng nhạt kia, Tào Duyên Hoa nhìn thấy được cỗ thi thể kia, khi nhìn thấy hắn ta lập tức phải hô to một tiếng vì kinh ngạc.
Tô Phàm cũng bóp chặt lấy chiếc điện thoại di động ở trong tay, tròng mắt co lại.
- Đùa cái gì vậy, hắn ta vẫn còn sống... ?
Trên khuôn mặt vàng như nến kia của Liễu Tam cũng lộ rõ vẻ nghi hoặc.
- Là người, hay quỷ vậy?
Không hề nghi ngờ gì nữa người trước mắt này chính là cỗ thi thể do hắn ta đích thân gỡ xuống từ trên xà nhà. Đồng thời cỗ thi thể này không phải là một cỗ thi thể vô danh, cũng không phải là một con quỷ nào đó. Trước kia cỗ thi thể này từng có một cái tên.
Vệ Cảnh.
Thế nhưng Vệ Cảnh đã chết mất rồi.
Nguyên nhân cái chết... Lệ quỷ khôi phục.
Mà con quỷ khôi phục lại và giết chết hắn ta chính là nhân vật chính của mấy chuyện linh dị gần đây, chính là con quỷ khủng bố có danh hiệu Cảnh sát quỷ.
Lúc này cỗ thi thể kia đang đứng bất động ở trong căn phòng, nhưng hai con mắt trống rỗng và trắng bệch kia lại giống như đang quan sát toàn bộ mọi người bên trong căn phòng vậy.
Tất cả mọi người đều cảm giác bản thân đang bị thứ này nhìn chằm chằm, trong lòng chấn động không hề nhẹ.
Hiện tại cỗ thi thể này là quỷ... Hay là người vậy?