Khuyết Ảnh Phương Hoa - Nhan Tranh

Chương 13

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

13,

Đêm, Đinh Nguyệt Hoa đi tìm mèo trắng – nàng vừa mới quay đầu đi là nhóc con này lại lẻn chạy đi đâu mất. Nàng bước xuống tầng thì gặp Tần Tiểu Trảo đang chơi với Mi Mi của nàng, Tần Tiểu Trảo duỗi thẳng hai chân đưa qua đưa lại, mèo trắng thản nhiên ngồi lên trên như đang chơi đánh đu.

“Tâm trạng tốt nhỉ, chúc mừng cậu đã chính thức được gọi là đồ đệ.” Đinh Nguyệt Hoa bước tới ngồi xuống cạnh cậu, nàng vẫy tay với mèo trắng.

Mèo trắng nhẹ nhàng phóng lên vai Đinh Nguyệt Hoa, vừa kêu “meo meo” vừa dụi vào cổ nàng. Đinh Nguyệt Hoa bị cọ ngứa bèn bế nó đặt xuống đùi, “Mi Mi, ngươi không ở yên được hả.” Mèo trắng ngoan ngoãn nằm úp xuống, vểnh đuôi ngoe nguẩy, dáng vẻ như thể đang bảo bây giờ ta ở yên rồi, đừng trừng mắt nhìn ta nữa mà.

Tần Tiểu Trảo cười khà: “Dù mèo trắng hay Ngự Miêu, ở trước mặt tỷ tỷ đều ngoan ngoãn hết.”

Đinh Nguyệt Hoa giơ tay lên dọa: “Nói bậy gì đấy.”

Tần Tiểu Trảo rụt cổ lại ngay: “Tỷ tỷ tốt bụng, đệ sai được chưa.” Nói đoạn cậu ghé lại gần: “Đinh tỷ tỷ, đệ thắc mắc mãi chuyện này. Tỷ nói xem tên Tiêu Nhiên cấm khi nào có thái độ tốt với sư phụ, lần đầu đệ gặp hắn hắn còn muốn giết sư phụ, cứ như có mối thâm thù, thế mà sư phụ vẫn để yên, chưa bao giờ tranh cãi với hắn. Mà Tiêu Nhiên lại cứu mạng đệ, sau lần cứu giúp này cũng tính là người tốt đi.” Tần Tiểu Trảo vò đầu, “Rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”

Đinh Nguyệt Hoa ngừng cười “ừ” một tiếng. Im lặng được một lúc, nàng khẽ thở dài, ánh mắt không khỏi hướng lên tầng trên.

Trên hành lang tầng hai, Tiêu Nhiên khinh thường nói: “Khỏi cần cảm ơn, bảo vệ cho tên mọt sách kia chẳng tốn tí sức nào. Ngược lại có một chuyện ta rất hứng thú, nghe bang Cự Hải kể lại lúc ngươi đấu với Tề Phi, kiếm thuật của ngươi có vẻ vượt rất xa ta, thế tại sao hôm đó ngươi đấu võ với biểu ca lại không ngừng tay được?” Tiêu Nhiên nhìn Triển Chiêu chằm chằm như muốn xuyên thủng hắn.

Trong mắt Triển Chiêu thốt nhiên gợn sóng, hắn không nói lời nào. Tiêu Nhiên bỗng rút soạt Cự Khuyết ra, một đường sáng xẹt tới, trên mu bàn tay phải của Triển Chiêu lập tức xuất hiện vệt máu, vị trí giống hệt với vết thương của Cừu Việt năm ấy, chỉ khác là vết thương của Triển Chiêu sâu hơn rất nhiều, máu ứa ra bên ngoài, lặng lẽ nhỏ xuống. Triển Chiêu hệt như tượng đá, Tiêu Nhiên ném mạnh Cự Khuyết xuống sàn, “Đau không? Cơn đau thể xác này sẽ chóng qua thôi, nhưng mà vết thương của biểu ca sâu tận đây này!” Tiêu Nhiên chỉ vào ngực, “Ta không gạt được, Diêu tỷ càng không quên được!”

Đinh Nguyệt Hoa với Tần Tiểu Trảo nghe thấy tiếng động thì chạy lên.

“Tiêu Nhiên, ngươi làm gì vậy?” Tần Tiểu Trảo hớt hải nhìn quanh muốn tìm một vật nào đó băng bó đỡ cho Triển Chiêu.

Tiêu Nhiên chẳng đáp, y nhảy thẳng xuống tầng, nghênh ngang rời khỏi quán trọ.

“Vừa rồi ta còn nói hắn cũng là người tốt, ta rút lại câu đó.” Tần Tiểu Trảo tức giận nói.

Triển Chiêu ngờ ngạc giơ tay lên nhìn, luôn tiện lấy tay lau vệt máu, cũng chẳng để ý tới miếng băng của Tần Tiểu Trảo, thản nhiên nói: “Không sao.” Hắn tra kiếm vào vỏ, chỉ cảm thấy Cự Khuyết nặng vô cùng.

Tần Tiểu Trảo thấy vậy bèn kéo tay áo Đinh Nguyệt Hoa, dùng ánh mắt hỏi nàng bây giờ phải làm sao.

Đinh Nguyệt Hoa bước tới, kéo tay Triển Chiêu lên, chợt Triển Chiêu rụt tay lại, trong ánh mắt có phần cố chấp. Đinh Nguyệt Hoa vẫn kệ kéo tay hắn lên tiếp, động tác của nàng nhẹ nhàng mà dịu dàng, Triển Chiêu dần dà thả lỏng, để yên cho Đinh Nguyệt Hoa băng bó lại vết thương.

“Nguyệt Hoa…” Triển Chiêu gọi.

“Ơi.” Đinh Nguyệt Hoa đáp. Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu xưng hô như thế với nàng, nhưng nàng đáp rất tự nhiên. Chẳng hề an ủi dư thừa, nàng cố gắng băng bó nhẹ nhàng nhất có thể, chẳng mấy chốc đã băng kín vết thương, “Sẽ ổn lên thôi.” Đinh Nguyệt Hoa nói.

Cổ họng Triển Chiêu nghẹn lại, cuối cùng hắn gật đầu thật mạnh.

Cả đêm Đinh Nguyệt Hoa trằn trọc, trong lòng nảy ra một ý: tới hồ Đông Kính một chuyến. Ngay cả bản thân Đinh Nguyệt Hoa cũng không giải thích được, nhưng ý định ấy lại kiên định lạ thường.

Sáng sớm hôm sau, Đinh Nguyệt Hoa thu dọn xong xuôi chuẩn bị tới chào Triển Chiêu một tiếng, song nhìn xung quanh chẳng thấy bóng Triển Chiêu đâu, hỏi Triệu Hổ mới biết hắn đã ra ngoài với Trương Long. Đinh Nguyệt Hoa bèn đợi hắn, mãi tới khi mặt trời sắp lặn mới gặp Triển Chiêu với Trương Long vội vã trở về, vừa bước vào cửa đã kêu Triệu Hổ lại, chốc sau Triển Chiêu với Trương Long đeo theo tay nải bước vội xuống tầng, lúc này tiểu nhị đứng ở cửa hô: “Đã chuẩn bị ngựa xong rồi thưa khách quan.”

Triển Chiêu gật đầu, xoay người vỗ vai Triệu Hổ: “Hổ Tử, còn lại giao cho cậu.”

Triệu Hổ vỗ ngực nói: “Huynh cứ yên tâm.”

Triển Chiêu vừa lên ngựa cầm dây cương thì nhác thấy Đinh Nguyệt Hoa đang đi tới, hắn ôm quyền nói với Đinh Nguyệt Hoa: “Đinh cô nương, nhớ bảo trọng.” Đoạn vung tay, thúc ngựa rời đi.

Đinh Nguyệt Hoa bất giác đuổi theo vài bước, mặt đường bay bụi mịt mù, Triển Chiêu với Trương Long đã đi xa. Thấy hai người vội vã như vậy Đinh Nguyệt Hoa lấy làm suy nghĩ: Ở Khai Phong phủ xảy ra chuyện lớn gì rồi chăng? Trong lòng bất an bèn hỏi Triệu Hổ, Triệu Hổ tức tốc xua tay nói: “Không phải, chỉ là trong cung sắp tổ chức đại lễ, cho nên triệu Triển hộ vệ quay về trước.”

“Vậy sao.” Đinh Nguyệt Hoa nhìn với theo khúc ngoặt, được rồi, ngày mai mình cũng đi làm việc của mình thôi. Đinh Nguyệt Hoa nào ngờ lần sau gặp lại bóng hình ấy sẽ trong tình huống như thế này.

Khai Phong phủ, một tốp nha dịch vừa đi qua, một bóng đen lập tức thò đầu ra từ xà nhà, y nhìn xung quanh dò xét, kế đó lắng tai nghe một hồi, đoạn vung tay lên, ngay lập tức xuất hiện thêm bốn bóng đen nữa, y chỉ tay sang hai bên, bốn bóng đen bèn chia ra di chuyển theo hướng tay của y, nhảy trên gờ tường vài cái đã mất hút vào bóng đêm.

Một đám lửa bùng lên giữa màn đêm, nó nhanh chóng lan rộng trong tiếng gió.

“Cháy rồi!” Người gác đêm hốt hoảng hét to, vừa hét vừa cầm chiêng đồng gõ thục mạng, tiếng người la hét vang lên inh ỏi.

Nghe thấy tiếng động Bao Chửng bỏ tài liệu xuống bước ra khỏi phòng, một nha dịch chạy tới báo: “Đại nhân, mấy cửa hiệu ở con phố bên cạnh bỗng bốc cháy, tới giờ vẫn chưa dập được ạ.”

“Vương Triều, cậu điều người ngựa qua đó hỗ trợ. Mã Hán, cậu dẫn một đội ở lại đây.” Bao Chửng nói. Ông đăm đăm nhìn về phía ngọn lửa, xèo ống tay áo ra nhìn một lúc.

“Đại nhân, ngọn lửa này bùng lên một cách khó hiểu.” Công Tôn Sách cũng chạy tới.

Bao Chửng giũ ống tay áo, nói: “Hiện tại chẳng có gió, tốc độ cháy lan của ngọn lửa này quả kỳ lạ.”

Mã Hán nghe vậy cảnh giác nhìn tứ phía, đám nha dịch ở lại cũng siết chặt chuôi đao chú ý xung quanh.

“Đại nhân, hay là bảo nhóm Vương Triều quay lại ạ, thuộc hạ cứ thấy có gì đó không ổn.” Nhiều năm lăn lộn giang hồ khiến Mã Hán biến bất an trở thành một loại trực giác, trông càng yên tĩnh thì càng nguy hiểm.

“Nếu muốn tới ắt sẽ tới, ta chỉ có một người, còn đằng sau con phố kia là bao mạng người.” Bao Chửng nói.

“Hay cho Bao Chửng!” Gió rít thình lình ập tới từ bốn hướng.

“Bảo vệ đại nhân.” Mã Hán gầm một tiếng to, giơ đao lên, “choang”, một chiếc kim tiền tiêu văng xuống đất.

“Ồ, xem ra trừ Triển Chiêu ra thì những tên còn lại chỉ là một đám phế vật.” Một tên bịt mặt nói.

Bao Chửng bấy giờ lại rất bình tĩnh, “Đám cháy ở bên kia hẳn là do các vị cố tình phóng hỏa.”

“Không sai, đám nha dịch kia mặc dù vô dụng nhưng vẫn khiến bọn ta ngứa mắt.” Tên bịt mặt nói tiếp: “Bao đại nhân, mấy huynh đệ bọn ta cũng nhận tiền làm việc mà thôi.”

Trong cảnh chém giết ác liệt Công Tôn Sách che chắn cho Bao Chửng liên tục lùi về thư phòng. Tốp nha dịch mà Mã Hán dẫn theo nhanh chóng dàn trận đao, mấy nha dịch này đều là những người giỏi được Triển Chiêu chọn ra huấn luyện. Ánh đao lóe sáng chằng chịt, đám nha dịch nhịp nhàng thay đổi vị trí và chuyển động. Đám người bịt mặt kia tuy lợi hại, nhưng trong nhất thời vẫn chưa tìm được cách nào tiếp cận. Mã Hán với đám nha dịch cũng không ngờ chiêu này lại hiệu quả như vậy. Mọi ngày họ chỉ cảm thấy nó khá thú vị, hơn nữa dáng vẻ của Triển Chiêu cũng rất ung dung, chỉ đạo họ hết tách thành nhóm hai tới nhóm ba, người ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ họ đang đùa giỡn. Tuy nhiên trước khi Triển Chiêu đi đã âm thầm gọi Vương Triều và Mã Hán tới diễn tập trận đao này với đám nha dịch một lần. Trong những ngày Triển Chiêu đi vắng, Vương Triều với Mã Hán luôn điều tốp nha dịch này bảo vệ gần đại nhân như lời dặn.

“Người của Khai Phong phủ quả không đơn giản!” Một tên đã mất kiên nhẫn.

“Tiếp chiêu” Vài đường sáng lóe đi, trong đám nha dịch có không ít người hét lên rồi ngã xuống đất, trận đao lập tức hỗn loạn.

“Hỏng rồi, ám khí.” Mã Hán hít vào một hơi.

“Vẫn là lão đại có cách.” Một tên trong đám bịt mặt cười nói.

“Các huynh đệ chém văng đống đao nào.” Tên bịt mặt cầm đầu hô to, ánh đao tức tốc xông về phía Bao Chửng và Công Tôn Sách.

“Choang” Mã Hán lảo đảo, Bao Chửng lập tức nhìn lại, thấy ngực Mã Hán đã khoét sâu một lỗ, Mã Hán đau đớn thở dốc. Bao Chửng vội vàng lấy ống tay áo bịt chặt vết thương cho Mã Hán, Công Tôn Sách ở bên cạnh nhanh chóng băng bó cho hắn. Tốp nha dịch lúc này cũng bất chấp vết thương, nghiến răng đỡ dìu nhau đứng dậy, họ lại dàn trận đao một lần nữa, bảo vệ Bao Chửng và người khác ở chính giữa.

“Tại sao ở bên cạnh Bao Chửng toàn những kẻ chẳng sợ chết thế này.”

Mấy tên bịt mặt vừa định xông tới tiếp, bỗng nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa, chỉ trong nháy mắt ở trước mặt đã xuất hiện một người.

“Triển đại nhân!” Nhìn rõ được người tới, tất cả hết sức vui mừng.

“Các huynh đệ vẫn ổn chứ?” Triển Chiêu hỏi.

“Không sao.” Đám nha dịch nhao nhao đáp.

Tinh thần của Mã Hán cũng phấn chấn lên, nói: “Triển đại nhân, ta vẫn còn thở được.”

Lúc này Trương Long cũng đã tiến vào, phía sau còn có Vương Triều với vài nha dịch, chặn hết đường lui của đám bịt mặt, tình thế nhanh chóng đảo ngược.

“Triển Chiêu? Chẳng phải ngươi đang truy bắt Hoa Quân ư?” Tên bịt mặt rất đỗi ngạc nhiên.

“Lão đại, chúng ta bị lừa rồi.”

Triển Chiêu nghe vậy thì nảy ra một ý: “Ý ngươi là hắn ta sao? Nhắc tới còn phải cảm ơn hắn, cũng nhờ hắn mà lần này mới tóm gọn được các ngươi. Cuộc giao dịch này của ta với hắn tính ra cũng rất hời.”

“Mẹ kiếp, biết ngay hắn chẳng đáng tin cậy mà. Lão đại, chúng ta bị bán đứng rồi!” Một tên tức giận chửi mắng.

“Ngươi, ngươi biết bọn ta?” Tên cầm đầu khó tin nhìn Triển Chiêu.

“Việc xuất hiện kịp thời của ta là minh chứng tốt nhất.” Triển Chiêu cười đầy ẩn ý.

“Hồ…” Tên kia vừa kịp nói chữ “Hồ” thì bỗng nhiên lên cơn co giật ngã xuống, mấy tên còn lại cũng ọc máu đen ngay sau đó. 

“Đại nhân, bọn chúng đều đã chết.” Ai đó bước tới kiểm tra, đoạn nói.

Trương Long thở phào một hơi khụy xuống đất, liên tục nói: “Chạy cả chặng đường muốn mệt chết rồi.”

Triển Chiêu cũng muốn khuỵ, may có nha dịch ở bên cạnh đỡ lại, hắn thở hổn hển một hồi mới từ từ bước tới xem xét thi thể của đám người bịt mặt.

Công Tôn Sách rút kim ra xem, đoạn nói: “Bọn họ đều phát độc mà chết.”

“Xem ra kẻ đứng sau lưng đã tính toán sẵn, dù bọn họ có ám sát đại nhân thành công hay không cũng sẽ chết.” Triển Chiêu nói.

Công Tôn Sách gật đầu nói: “Hơn nữa còn tính chính xác thời gian phát độc của những người này.” Công Tôn Sách nhìn Triển Chiêu rồi nói: “Sắc mặt của cậu tệ vậy.”

“Chạy gấp quá thôi.” Triển Chiêu thản nhiên nói.

“Nghỉ ngơi trước đi.” Bao Chửng nhìn chằm chằm Triển Chiêu về phòng.

“Đại nhân.” Triển Chiêu nhét góc chăn rồi nói: “Ta cứ có cảm giác ngài như đang khám nghiệm tử thi.” Triển Chiêu nhòm Công Tôn Sách với Bao Chửng ở bên cạnh.

“Cậu mà còn chưa chịu nghỉ ngơi, ta e đến lúc đấy thứ nằm đây là xác của cậu.” Bao Chửng nghiêm nghị nói.

“Đại nhân, đâu cần rủa ta như vậy chứ.” Triển Chiêu cười nhẹ, khuôn mặt của Bao Chửng bắt đầu mờ dần, sau đó là đen nghỉm, rồi tiếp theo bản thân không còn biết gì nữa.

“Mã Hán với Trương Long bọn họ thế nào rồi?” Bao Chửng thấy Triển Chiêu cuối cùng đã ngủ bèn hỏi.

“Vết thương của Mã Hán khá nặng, tuy nhiên chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là không sao. Mấy nha dịch chỉ bị thương ngoài da. Trương Long cũng giống với Triển hộ vệ hơi kiệt sức một chút, chắc bọn họ đã chạy cả ngày lẫn đêm không nghỉ ngơi.” Công Tôn Sách nói.

Bao Chửng thở dài nói: “Khó cho bọn họ rồi.”

Hai người nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Tỉnh lại sau một giấc, Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn, thấy ánh trăng lờ mờ rọi vào từ cửa sổ, đồ đạc trong phòng như được phủ lớp lụa mỏng. Chẳng hiểu vì sao Triển Chiêu lại nghĩ tới Đinh Nguyệt Hoa, nàng luôn mang đến cho người ta một cảm giác bình yên, dịu dàng hệt như ánh trăng lúc này. Nhắc mới nhớ lần này gấp rút quay về chỉ kịp nói lời chia tay vội với nàng, hai người vẫn chưa nói được mấy câu với nhau. Triển Chiêu cựa mình ngồi dậy, cảm giác đã khỏe lên rất nhiều. Hắn với nàng hình như luôn vội vàng như vậy.

Triển Chiêu khoác y phục ra ngoài, mọi thứ bấy giờ đều im ắng. Mình ngủ lâu vậy à. Ánh trăng sáng tỏ, Triển Chiêu không khỏi mở tay ra, hắn ngơ ngác nhìn. Có những thứ giống hệt với ánh trăng này, ngay trong tầm tay song thực chất chỉ là hư ảo. Vầng trăng ở ngay trên đầu, Triển Chiêu vươn tay nắm lấy nó, cảm giác trống rỗng là thế, nó vẫn treo ở nguyên trên trời, xa vời với tầm với, mang theo chút huyền bí làm người ta nghĩ viển vông. Bấy giờ lòng Triển Chiêu có một cảm giác khó tả.

Trong vô thức hắn đã đến hành lang, hắn tựa vào lan can nhắm mắt lại, trong đầu xẹt qua một loạt hình ảnh, từ ở Thổ Long Cương đến lần ám sát này mỗi một nước đi đều cực kỳ chặt chẽ. Lần này lúc hắn với Trương Long đang bí mật dò hỏi tung tích của Hoa Quân, tình nhân Phù Dung của gã đã vô tình để lọt ra tin tức trong lúc tán gẫu với người khác. Mặc dù Phù Dung không hề nói rõ, chỉ nhắc vụ làm ăn to, quan lớn kinh thành, Triển Chiêu lúc ấy lập tức cảm giác có chuyện không ổn, thế là cùng Trương Long hớt hải quay về Khai Phong. May thay trận đao lần này đã phát huy tác dụng, kéo dài được không ít thời gian, có lẽ đối phương cũng không nghĩ mình có thể lấy mạng của đại nhân trong thời gian đã tính toán. Triển Chiêu cảm giác kẻ đứng sau lưng ấy dường như nắm rất rõ hành tung của mình, ở Thổ Long Cương cũng thế này, vẫn là chỉ trùng hợp chăng? Xem ra đối phương vẫn luôn chú ý kỹ tới mình.

“Vậy thì cứ chơi một ván trốn tìm đi.” Triển Chiêu mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Hắn muốn làm mình biến mất, đường đường biến mất.

“Triển hộ vệ.” Cuối hành lang có người bước tới, “Suy cho cùng vẫn là chàng thanh niên, sau một giấc đã khỏe lên rồi.”

“Đại nhân.” Triển Chiêu nhìn sắc trời, “Ngài lại đọc ghi chép vụ án nữa à.“

Bao Chửng duỗi người nói: “Lúc này không có ồn ào của ban ngày lại càng tỉnh táo hơn đấy.”

“Đại nhân khác với ta.” Triển Chiêu nói, “Vấn đề của ngài không thể khôi phục lại chỉ sau một giấc ngủ.” Triển Chiêu nghiêm nét mặt nói.

Bao Chửng cười nói: “Đúng, không giống nhau, trên bàn của ta lúc nào cũng đặt một bát canh nóng hổi.” Ông như nhớ tới gì, nói: “Nếu cậu không vội về phòng đánh một giấc thì nán lại ở đây thêm một lát đi.” Đoạn xoay người rời đi.

Lát sau chỉ thấy Bao Chửng cẩn thận bưng hai bát canh nóng quay lại. Triển Chiêu phì cười bước tới đón, cũng không khách sáo nhận một bát.

“Vị hơi nhạt.” Triển Chiêu nếm thử.

Bao Chửng phản đối: “Mặn quá kích thích vị giác sẽ ảnh hưởng tới suy đoán.”

Hai người nhàn nhã uống canh, Bao Chửng cảm khái: “Hào kiệt giang hồ thường chè chén thỏa thích, còn cậu bây giờ chỉ có thể ở đây uống canh với ta.”

“Uống rượu nhiều hại thân, uống canh thì bổ người.” Triển Chiêu đáp.

“Ta chưa từng trải nghiệm cảm giác uống rượu luận bàn anh hùng của những hào kiệt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó tự do tự tại và sảng khoái tới mức nào, phải không, Triển thiếu hiệp.” Bao Chửng nói.

Triển Chiêu bỏ bát xuống, nghiêng đầu nhìn Bao Chửng: “Ta chưa hề hối hận.”

Bao Chửng vỗ vai Triển Chiêu, kế đó đè nhẹ một thoáng, đoạn gật đầu.

Khai Phong phủ ngày hôm sau vẫn như thường lệ. Mã Hán dưỡng thương. Triển Chiêu thì vẫn chưa ra khỏi giường, theo lời Công Tôn Sách nói Triển Chiêu kiệt sức quá mức nên vẫn phải nghỉ ngơi thêm. Trương Long sau khi lại sức thì tụ tập với một nhóm huynh đệ kể lại những gì mình trải qua khi phá án ban ngoài, còn đề cập thêm trước đó Triển Chiêu ở bang Cự Hải tra án đã tốn rất nhiều sức, vừa xong đã phải gấp rút quay về nên đương nhiên cần nghỉ ngơi đầy đủ.

Dãy núi ngoài thành, Tiêu Nhiên nhìn người trước mặt rút từ túi vải ra một thanh trường kiếm, bỏ mũ tre xuống.

“Là ngươi.” Tiêu Nhiên khó hiểu nhìn cách ăn mặc của hắn.

“Ở đây khá giống với hồ Kính, chẳng trách năm đó Cừu sư huynh lại chọn nơi này làm điểm dừng chân.” Triển Chiêu ngắm nhìn xung quanh một vòng.

“Ngươi tới đây làm gì?” Tiêu Nhiên nói.

Triển Chiêu vuốt nhẹ Cự Khuyết, điềm nhiên nói: “Muốn làm cậu biến mất.”

Tiêu Nhiên biến sắc: “Ngươi nói gì!”

(Hết chương 13)
Bình Luận (0)
Comment